Kể từ cuộc gọi điện thoại đó thì Lăng Dụ Triết đã sống ở đây được vài ngày, anh cũng hiểu thêm về bốn người anh của cô. Hiển nhiên thì thái độ của Hà Mật đối với anh cũng đã thoải mái hơn rất nhiều, hay thậm chí phải nói rằng họ đã yêu nhau sâu đậm thêm một chút, không chỉ ăn chung, ngủ chung mà còn làm nhiều chuyện khác nữa.
Hôm nay, như mọi ngày thì Lăng Dụ Triết lại đưa Hà Mật đi học, trước đó thì anh sẽ chuẩn bị cho cô một ít vật dụng cần thiết, lâu lâu còn tặng cô một cành hoa, hành động lãng mạn này của Lăng Dụ Triết khiến cho cô thấy không quen lắm, nhưng rồi cũng nhận lấy.
Hôm nay, tâm trạng của Hà Mật có chút thoải mái hơn, nhưng ngay sau khi Hà Mật vừa bước vào lớp thì Kiều Tuyết Ly đã bước đến chỗ cô.
Những ngày gần đầu Hà Mật đã thấy thái độ của Kiều Tuyết Ly đối với mình rất kì lạ, cô ấy không chỉ đi bên cạnh cô mà còn quan sát xung quanh giống như là đang sợ cái gì đó vậy. Bất chợt, Hà Mật liền nói:
- Kiểu Tiểu Ly, cậu đang nhìn cái gì vậy? Dạo gần đây cậu hay có những hành động kì quái như vậy lắm đó nha!
- Không có gì đâu, cậu đừng quan tâm. Phải rồi, dạo gần đây cậu và Lăng Dụ Triết thế nào rồi? Anh ta có ức hiếp cậu không?
Hà Mật cũng lắc đầu, kể từ khi sống chung với nhau thì dường như Lăng Dụ Triết đều rất quan tâm đến cô, hôm nào mà anh cảm thấy cô quá mệt mỏi thì còn giúp cô xoa bóp, có khi lại đưa cô đi chơi, đi ăn rồi đi uống, có lúc lại muốn cô vui mà bày ra đủ trò… Cô dường như sắp cảm thấy không quen với người đàn ông này rồi.
Trong buổi học hôm nay thì tâm trạng của Hà Mật cũng có chút bồn chồn, khi nhìn sang gương mặt của Kiều Tuyết Ly thì cô càng khẳng định cô bạn này đang có việc gì đang giấu cô đây nè! Đôi chân mày của Kiều Tuyết Ly cũng sắp dính chặt lấy nhau rồi, nếu nói không có chuyện gì thì có chó nó tin!
[…]
Giờ tan học, Kiều Tuyết Ly nắm chặt lấy tay của Hà Mật rồi cùng nhau đến quán cafe để chờ người đến đón.
Nhưng trong lúc Hà Mật băng qua đường thì một chiếc xe vượt đèn đỏ đã lao đến và có ý định rất rõ ràng chính là đâm chết cô. Nhưng Kiều Tuyết Ly đã nhìn thấy và ngay lập tức đẩy cô ra khỏi hướng của chiếc xe, lúc Hà Mật còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Kiều Tuyết Ly đã bị chiếc xe kia đâm phải.
Vì ma sát mới mặt đường mà khiến cho gương mặt của cô ấy bị tổn thương rất nhiều, vừa đúng lúc này Lăng Dụ Triết cũng lái xe đến, thấy mọi người tập trung khá đông nên anh cũng xuống xe và xem thử tình hình. Ngay khi anh chen chúc được vào đoàn người thì nhìn thấy Hà Mật đang đứng thất thần ở đó, còn người đang nằm dài trên đất kia chính là… Chính là Kiều Tuyết Ly!
Lúc này Lăng Dụ Triết liền bước đến, chạm nhẹ lên cơ thể của Hà Mật thì cô cũng bất chợt rung lên một cái, nói:
- Cứu cô ấy… Nhanh gọi cấp cứu đi!
Lăng Dụ Triết cũng thấy bây giờ không thể gọi cấp cứu kịp nên dịu dàng trấn an cô, sau đó nói:
- Em có thể tự đi không?
Hà Mật liền gật đầu, sau đó Lăng Dụ Triết liền mặc kệ toàn thân Kiều Tuyết Ly đều là máu mà ôm lấy cô ấy rồi đưa vào xe. Trên xe thì Hà Mật cũng đã khóc đến đỏ mắt, cô còn luôn miệng xin lỗi Kiều Tuyết Ly, nhưng cô ấy có lẽ cũng biết được bản thân sống không được bao lâu nữa, liền nhẹ nhàng nắm lấy tay của Hà Mật, nói:
- Hà Tiểu Mật, cậu không được khóc, biết chưa…
- Tiểu Ly, tại sao cậu lại làm như vậy chứ? Tại sao lại…
- Vì tớ rất nhớ cha mẹ của mình.
Ngay lúc này thì Hà Mật có chút không hiểu, nhưng Kiều Tuyết Ly cũng thoải mái kể lại, cách đây vài ngày thì cô ấy từng nghe Lý Lan Hinh nói sẽ tìm cách giết Hà Mật, vì sợ quá nên Kiều Tuyết Ly đã nói chuyện này cho Đỗ Thái Huy, hi vọng anh ấy có cách để giúp cô… Nhưng rồi những chuyện mà Đỗ Thái Huy nói đều bị Diệp Băng Kỳ nghe thấy, cô ta liền liên lạc với Lý Lan Hinh, và rồi… Và rồi cả nhà họ Kiều đều bị Lý Lan Hinh hại chết, cha mẹ của cô ấy vì bị sốc nên cả hai đều phát điên, cuối cùng được đưa vào viện tâm thần, nhưng không lâu sau thì cha mẹ của cô ấy cũng qua đời không lý do… Kiều Tuyết Ly vốn đã suy sụp và suýt nữa là đã chết cùng cha mẹ, nhưng cô ấy vẫn còn bạn mình, cô ấy muốn cho dù có chết cũng phải bảo vệ được người bạn duy nhất của mình…
Hà Mật càng nghe thì càng cảm thấy sợ hãi, nhưng rồi ngay khi đến bệnh viện thì Kiều Tuyết Ly cũng đã không qua khỏi. Lúc Hà Mật nghe thấy tin đó thì đã trực tiếp ngất xỉu, Lăng Dụ Triết liền ôm lấy cơ thể của cô, còn liên tục gọi cô. Có vẻ như sau chuyện này Hà Mật sẽ thay đổi thái độ rất nhiều.
[…]
Nhìn Hà Mật nằm trên giường bệnh, Lăng Dụ Triết đương nhiên là xót xa rồi, anh không ngờ Lý Lan Hinh lại không biết trời cao đất dày là gì, lần này cô ta thật sự đã chạm đến giới hạn của anh rồi! Không chỉ làm ra chuyện tàn ác với Hà Mật, mà ngay cả Kiều Tuyết Ly hay Kiều gia cũng không bỏ qua… Cô ta đúng là hết thuốc chữa rồi!
Lúc anh đang nhìn về phía của Hà Mật thì Khương Đình Lập cũng nghe tin và đi đến, khi cậu ta nhìn thấy Lăng Dụ Triết thì cũng không quá bất ngờ, dù sao thì hiện tại bốn anh em của họ cũng đã có việc bận riêng, cuộc sống riêng, nên đứa em nhỏ này cũng cần phải có một gia đình riêng chứ, nghĩ đến đây, Khương Đình Lập liền nhẹ giọng, nói:
- Lăng tổng, chúng ta ra ngoài nói chuyện một chút có được không?
Nghe đến đây thì Lăng Dụ Triết cũng gật đầu, nhẹ nhàng kéo chăn lên đắp cho cô, còn kiểm tra xem cửa sổ đã đóng lại chưa, rồi mới an tâm đi ra ngoài cùng Khương Đình Lập.
- Bác sĩ Khương, cậu có chuyện gì muốn nói với tôi sao?
- Chắc anh biết người chủ mưu là ai đúng không? Cách đây gần một tuần trước thì tôi nhận được tin Kiều gia bị hãm hại đến táng gia bại sản, Kiều tổng và phu nhân bị bức đến điên, sau đó chết không đối chứng ở phòng bệnh, Kiều tiểu thư sau đó chỉ sống ở một quán cafe nhỏ. Bây giờ cô ấy cũng…
- Kiều tiểu thư đã có nói, là Lý Lan Hinh đã bày ra.
- Anh có định xử trí thế nào chưa?
Lăng Dụ Triết lắc đầu, dù biết rằng Kiều Tuyết Ly nói là sự thật, nhưng họ không có bằng chứng thì buộc tội Lý Lan Hinh bằng cách nào đây? Nghĩ đến đây, Khương Đình Lập lại nghĩ ra một cách.
- Lăng tổng, hiện tại Lý Lan Hinh đang mang thai, nhưng cô ta đã biết tôi đã phản bội cô ta nên sẽ không trọng dụng tôi nữa. Với thế lực của anh thì chắc chuyện cài người vào bên cạnh cô ta không khó đúng chứ?
Mặc dù Lăng Dụ Triết không biết ý định của Khương Đình Lập là gì, nhưng anh vẫn gật đầu.
Đợi khi nói chuyện với Khương Đình Lập xong thì Lăng Dụ Triết lại đi vào bên trong phòng bệnh, lúc này anh đã nhìn thấy Hà Mật đã mở mắt, anh liền lo lắng bước nhanh chân đến, nắm lấy tay của cô, nói:
- Em không sao chứ?
Hà Mật đưa mắt nhìn anh, sau đó cũng cố gắng ngồi dậy, hiển nhiên Lăng Dụ Triết cũng đỡ lấy cô và để cô ngồi dậy. Còn chưa kịp để anh nói gì thì Hà Mật đã nói:
- Lăng Dụ Triết, chúng ta ở bên nhau đi.
Danh Sách Chương: