Buổi sáng ngày tiếp theo, vốn dĩ hôm nay Lăng Dụ Triết không có việc gì quan trọng nên anh định bụng rằng sẽ ở nhà với Hà Mật, nhưng trời chỉ vừa mới sáng được một chút thì Hứa Vãn Tùng đã đến. Theo như kế hoạch của cậu ta thì hôm nay sẽ đưa Hà Mật đi thử váy cưới, nhưng Lăng Dụ Triết đã không đồng ý, anh muốn đích thân mình lựa chọn váy cưới cho cô… Tuy nhiên, trái lại với suy nghĩ về thái độ của cô, thì Hà Mật hoàn toàn không có chút phản ứng, chẳng những thế mà cô còn nhìn anh bằng cặp mắt phán xét.
Hứa Vãn Tùng tuy là người trầm tính, nhưng đừng nghĩ rằng cậu ta hiền lành dễ sai bảo, với cái miệng giảo hoạt của Hứa Vãn Tùng thì đã có rất nhiều người tin sái cổ. Nhưng đối với một người có nhiều mưu tính như Lăng Dụ Triết thì chỉ khó hơn một chút thôi.
Cậu ta đã ngồi ở trong nhà nói chuyện với Lăng Dụ Triết cả buổi thì anh mới đồng ý cho hai người ra ngoài. Hiển nhiên là không có chuyện sẽ để họ đi riêng một mình, mà phải đưa theo Hình Bân đi cùng. Mặc dù Hà Mật không nói gì nhưng trong lòng cô đã sớm đoán được rồi, cuối cùng thì Hứa Vãn Tùng cũng đã đưa được Hà Mật và Hình Bân ra ngoài.
Ngồi ở ghế phụ lái, Hình Bân nhìn về phía của Hứa Vãn Tùng… Kể từ khi nhìn thấy cậu ấy thì Hình Bân đã thấy được động cơ của Hứa Vãn Tùng không đơn thuần, hay nói chính xác hơn thì cậu ấy đang muốn dang tay cứu giúp tiểu thư. Nhưng vì không có bằng chứng xác thực cũng chẳng có tí biểu hiện nào cho rằng Hứa Vãn Tùng không xuất phát động cơ xấu, nên Hình Bân vẫn phải đề phòng thêm một chút.
Chiếc xe của họ cứ chạy, cứ chạy mãi và sau đó thì dừng lại ở bệnh viện đa khoa quốc tế Yuu, khi dừng lại nơi này thì Hình Bân có chút kinh ngạc, chẳng phải họ đang có ý định sẽ đi thử váy cưới sao? Tại sao đột nhiên lại chuyển hướng đến bệnh viện? Chẳng lẽ Hứa Vãn Tùng đã biết chuyện gì đó và muốn đưa tiểu thư đến xét nghiệm sao?
- Cậu Hứa, chẳng phải cậu nói muốn đưa tiểu thư đi thử váy cưới sao?
Lúc này Hứa Vãn Tùng mới đưa mắt nhìn Hình Bân, dáng vẻ thấp thỏm lo sợ này của anh ta không phải là sợ Hứa Vãn Tùng phát hiện chuyện Hà Mật từng phá thai, mà cái dáng vẻ lo lắng chết tiệt này chính là cái dáng vẻ lo cho người con gái mình yêu. Nếu như Hứa Vãn Tùng đoán không sai thì Hình Bân đã có cảm tình đặc biệt với Hà Mật, và nó đã vượt xa mối quan hệ chủ - tớ, thậm chí là anh - em!
Nhưng có vẻ như Hà Mật cũng rất tin tưởng Hình Bân, vì thế nên khi anh ta hỏi thì cô đã ngay lập tức trả lời:
- Anh Hình Bân đừng để ý, vốn dĩ anh ấy là anh trai lúc tôi còn ở cô nhi viện. Anh ấy chỉ muốn giúp tôi kiểm tra sức khỏe thôi.
- Tiểu thư? Cô nói thật sao?
- Tôi đảm bảo là không có chuyện gì đâu.
Sau đó thì Hình Bân cũng gật đầu và để cô đi vào bên trong. Lúc Hà Mật được đưa đi để xét nghiệm thì Hứa Vãn Tùng đã nhìn Hình Bân, nói:
- Anh thích Mật Nhi sao?
- Cậu Hứa đừng hiểu lầm, tôi chỉ xem tiểu thư là em gái mà thôi.
Tuy nhiên Hứa Vãn Tùng là người từng trải, chính cậu ta cũng từng ngụy biện rằng mình chỉ xem Hà Mật là em gái, nhưng thái độ mà Hứa Vãn Tùng đối xử với Hà Mật lại hoàn toàn khác với những cô gái khác, kể cả ánh mắt của Hứa Vãn Tùng khi nhìn cô cũng đã khác lắm rồi. Và hiển nhiên, cậu ta có thể nhìn thấy được ánh mắt đó từ Hình Bân.
- Tôi có thể nhìn ra được tình ý của anh dành cho Mật Nhi.
- Cậu Hứa thật sự đã nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ muốn làm tròn bổn phận của phận tôi tớ mà thôi. Hơn nữa, tiểu thư là kim chi ngọc diệp, cho dù tôi có thích cô ấy thì cũng chẳng có kết quả đâu. Cậu Hứa cứ yên tâm, tôi biết thân biết phận của mình.
- Hình Bân, anh có giờ nghi ngờ về sự việc năm đó giữa Hà Mật và Tống Giai Âm không?
Có lẽ Hình Bân bây giờ đã tin tưởng Hứa Vãn Tùng, vì đơn giản rằng anh ta tin Hà Mật, chỉ cần là người Hà Mật tin tưởng thì cậu ta cũng sẽ tin tưởng, vì thế nên Hình Bân đã nói thêm một vài điều mà cậu ta đã điều tra những năm gần đây. Quả nhiên là giống như những gì mà bốn anh em họ đã suy đoán, Hà Mật chắc chắn đã gặp vấn đề ở khoảng trí nhớ lúc đó.
Sau một lúc kiểm tra thì Khương Đình Lập cùng Hà Mật cũng đã bước ra, lúc này thì anh mới nhìn cô, nói:
- Có lẽ kết quả kiểm tra cần vài ngày nữa mới có, em cứ về trước đi, đợi khi nào có kết quả rồi anh sẽ liên lạc với em sau.
- Cảm ơn anh, anh tư.
- Cô bé ngốc, cảm ơn gì chứ. Được rồi, Vãn Tùng, cậu đưa em ấy về đi, nhớ là sau khi về Lăng gia thì phải xem lại thái độ của Lăng Dụ Triết, không chỉ vậy mà còn đặc biệt chú ý đến Lý Lan Hinh, cô ta không phải dạng vừa đâu.
Tuy ngoài miệng thì Khương Đình Lập đang nhắc nhở Hứa Vãn Tùng, nhưng thật chất là anh đang gợi ý cho Hình Bân và Hà Mật.
Vì đối với Hình Bân thì Lý Lan Hinh là bạn gái của cậu chủ, cô ta cũng đã được định sẵn là nữ chủ nhân tương lai của Lăng gia, không chỉ được sự tín nhiệm từ Lăng phu nhân, mà ngay cả Lăng Dụ Triết cũng đã chấp nhận kết hôn với cô ta.
Còn đối với Hà Mật, thì Lý Lan Hinh là bạn thân của người mẹ nuôi quá cố của mình, có thể trước đó cô vẫn tôn trọng cô ta và gọi cô ta một tiếng “dì Hinh”, nhưng sau chuyện lần này thì Hà Mật cũng đã có cái nhìn thay đổi về Lý Lan Hinh. Có thể đó chỉ là cảm giác của cô mà thôi, nhưng cô vẫn thấy con người của Lý Lan Hinh có gì đó rất đáng nghi.
Khi tiễn Hứa Vãn Tùng, Hà Mật và Hình Bân về thì Khương Đình Lập đã quay về phòng làm việc của mình. Ở đây không chỉ có anh mà còn có Tô Thước và Chu Xuyên, hai người họ đã có mặt ở đây từ sớm và đang giúp Khương Đình Lập thăm dò Lăng thị cũng như Lăng gia, tuy nhiên thì lại chẳng có gì cả.
- Đình Lập, em thấy sao?
- Kiểm tra của Hà Mật vẫn cho kết quả bình thường. Tuy nhiên thì em lại thấy không bình thường chút nào.
Tô Thước nghe vậy liền nói tiếp:
- Có cần anh giúp không?
- Anh giúp? Giúp kiểu gì đây?
Lúc này Tô Thước mới nói mình có một trợ thủ tên là Tô Nhiễm, cô ấy có biết một chút về thuật thôi miên, nếu cô ấy có thể thôi miên Hà Mật, sau đó dẫn cô quay về khoảng thời gian đó thì chắc hẳn Hà Mật sẽ nhớ được gì đó. Nhưng Khương Đình Lập đã từ chối, vì hiện tại anh vẫn còn đang tìm cách giúp Hà Mật, chưa đến phút cuối cùng thì họ không thể dùng thuật thôi miên được.
- Anh hiểu rồi.
- Anh cả, còn chuyện của anh và tiểu thư Châu gia thế nào rồi? Có định nói cho Mật Nhi biết không?
- Tô Nhiễm hiện tại vẫn còn đang điều tra về cha của Châu Tiểu Á, anh chưa xác định sẽ cưới cô ấy, nên tốt nhất vẫn nên giữ im lặng với Mật Mật đi.
Thật ra đối với thân phận Lão đại bang Mật Thước của Tô Thước thì vẫn chưa được tiết lộ, nên Hà Mật chỉ nghĩ anh cả của mình là một giảng viên Đại học đơn thuần. Nghe lạ lắm đúng không? Một người như Tô Thước lại là giảng viên Đại học… Làm sao có thể chứ!
Nhưng thật sự nó là như vậy, buổi sáng thì anh sẽ lên lớp với thân phận là Giảng viên Đại học ngành khảo cổ, buổi tối ngay khi thay quần áo thì anh lại biến thành một Lão đại hắc bang người người kính sợ. Và nơi mà anh gặp Châu Tiểu Á cũng chính là ở giảng đường Đại học này, cô ấy là học sinh của anh, không biết lý do gì nhưng Châu Tiểu Á đã thích anh, còn hi vọng cha mình có thể giúp họ ở bên nhau.
Ngay sau khi kết thúc năm nhất, thì Châu Tiểu Á ngỏ ý muốn gả cho anh, nhưng Tô Thước vẫn chưa trả lời cô ấy. Vì anh đang bị cha của Châu Tiểu Á theo dõi, và ông ấy đang muốn thâu tóm Mật Thước, vì lẽ đó nên Tô Thước vẫn còn phải nhờ Tô Nhiễm điều tra thêm một chút.
Khi Khương Đình Lập nghe như vậy thì cũng chỉ biết cười, một ông anh trai buổi sáng nghiêm nghị trên trường, buổi tối lãnh khốc ở thế giới ngầm, cuối cùng lại sắp thành chồng của một cô sinh viên năm hai… Đúng là buồn cười chết mất.
- Còn về Lăng thị? Anh có thấy gì khác lạ không?
Chu Xuyên nhún vai, còn có chút ảo não nói:
- Có vẻ như đối với chuyện Chu thị rút vốn đầu tư không làm khó được Lăng gia rồi.
- Vì Lý gia?
Chu Xuyên gật đầu, nói thế nào thì Lý Lan Hinh và Lăng Dụ Triết hiện tại cũng là mối quan hệ yêu đương, nên khi Lăng thị gặp khó khăn thì Lý thị đã kịp thời tiếp ứng. Bây giờ, nếu muốn gạ gục Lăng thị thì trước tiên phải tách được Lý thị ra đã.
- Chuyện này có vẻ ngày càng thú vị rồi đây!
Danh Sách Chương: