• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

nhóm dịch: bánh baoVào lúc trời tờ mờ ráng, mơ hồ thấp thoáng tia sương mù màu tím, đấy gọi là “tử khí đông lai”.Ở chỗ cực Đông, loáng thoáng có một điểm sáng cực lớn kéo cái đuôi thật dài xẹt tới, nhanh chóng đâm vào trong một gia đình. Trong khi đó, tiếng khóc của em bé vang lên trong nhà nọ.

“Sinh rồi.” Trên tay bà đỡ trong thôn còn dính máu, cầm khăn vội vàng quấn đứa bé lại, sau đó ôm vào trong phòng bên ngoài.

Nhiêu Xuân Cầm vẻ mặt vui mừng, lúc này cất bước chân chạy tới, “Sinh rồi? Con trai hay con gái?”

Sắc mặt vui mừng trên mặt bà ta khi nghe được câu “con gái” của bà đỡ đột nhiên đông cứng, loại không khí vui mừng này cũng trở nên ngưng trọng. Nhiêu Xuân Cầm mặt âm trầm ném chén trứng gà đỏ đang bưng trên tay xuống đất, cái gì cũng không nói, tức giận đùng đùng đi ra ngoài.

Bà đỡ nhất thời có chút bối rối, cao giọng nói: “Này bà, còn tiền mừng thì sao...”

Nhưng mà Nhiêu Xuân Cầm không thèm để đến bà đỡ, rầm rầm đi ra khỏi cửa.

Kể từ khi thực hiện kế hoạch hóa gia đình, con gái không được mọi người thích cho lắm.

Bà đỡ không phải không biết, nhưng đây vẫn là đứa con đầu lòng, ở nông thôn, bởi vì cần lao động, đứa đầu là con gái, còn có một suất đứa con thứ hai, chẳng qua cần tuổi của đứa con đầu lòng cách nhau sáu năm là được.

Bà đỡ nghĩ lại nghĩ đến cái gì, cũng hiểu được nguyên nhân Nhiêu Xuân Cầm giận dữ như vậy, chỉ đành thở dài một hơi.

Nguyên nhân không chỉ mỗi thế, sản phụ trong phòng là một sản phụ cao tuổi, năm nay đã ba mươi lăm tuổi, mới có con gái, nếu như qua sáu năm nữa... Không biết có thể sinh ra hay không.

Sản phụ cao tuổi vốn vô cùng nguy hiểm, sáng nay sản phụ lại trượt chân trên sân giếng, lúc này mới khiến đứa bé phải sinh non, bởi vì trong thôn cách huyện thành xa, cho nên ngay cả bệnh viện cũng chưa kịp đưa qua.

Nhưng may mắn bà đỡ cũng là người quen đỡ đẻ, thế hệ thanh niên trong thôn, người nào không phải qua tay bà ấy mới ra đời chứ. May mà bà ấy tài giỏi, mới miễn cưỡng có thể để cho hai mẹ con bình an.

Chồng của sản phụ là một người dạy học, hôm nay không có ở đây.

Ban đầu trong phòng ngoài còn có vài người đứng, thấy Nhiêu Xuân Cầm đi rồi, cũng lập tức tản đi, chỉ còn lại em dâu của sản phụ đang dựa vào bên cửa mỉm cười nhìn tất cả, trong miệng còn cắn hạt dưa.

Chị ta thấy bà đỡ nhìn về phía chị ta, không khỏi nhổ nước bọt một cái, “Đừng nhìn tôi, tôi cũng không có tiền, bà muốn tiền mừng thì phải tìm mẹ chồng tôi mà đòi, nhà này do mẹ chồng tôi làm chủ.”

Chị ta nói xong liền cười lạnh một tiếng, thắt lưng rắn nước vặn vẹo, cũng mặc kệ người trong phòng sống chết, vờ như đi vào phòng mình.

Bà đỡ không cách nào, đành phải thở dài một hơi, nhìn về phía đứa bé trong nôi, “Mạng của bé con cũng không tốt.”Đứa bé sơ sinh lại mở ra một đôi mắt mờ mịt vào lúc này, bối rối nhìn bà ấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang