• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác dụng của Tiểu Long huyệt cuối cùng cũng hiện ra, không chỉ vượng Chu gia, ngay cả ba hộ gia đình khác trong viện cũng rõ ràng cảm giác được vận khí gần đây tựa hồ tốt hơn một chút.

Chu Gia Bình cũng cảm thấy gần đây đám nhóc trong lớp mình hình như nghe lời không ít, mà ông chủ xưởng may Phan Mỹ Phụng cũng không làm khó dì ấy như bình thường, tiền lương nên trả không khấu trừ cũng không nợ.

Thật kỳ lạ.

Chu Thiện càng ngày càng lớn, hiện tại cô đã bắt đầu tự mình bưng một cái bát nhựa bắt đầu ăn cơm.

Chỉ là tay này tựa hồ có chút không nghe mình sai khiến, một chén cơm, cô chưa ăn được một nửa, thì hơn phân nửa đều dính rơi vãi lên người, trên mặt đất.

Phan Mỹ Phụng nhìn không quen dáng vẻ ăn uống bừa bãi của cô, thuận thế vén khăn lau miệng lau má cho cô.

Chu Thiện có chút buồn bực chọc vào canh trứng trong bát mình.

Chu gia cũng không giàu có, ngược lại bởi vì Chu Gia Bình thường thích tán tài có chút nghèo khó, một nhà mỗi ngày ba bữa, chỉ có một quả trứng gà, chính là cho Chu Thiện ăn.

Hàng ngày Phan Mỹ Phụng và Chu Gia Bình ăn uống đơn giản, cho dù ăn cơm chỉ có dưa muối ăn kèm, bọn họ cũng như đang ăn sơn hào hải vị.

Phan Mỹ Phụng hầu hạ Chu Thiện ăn cơm xong, mới cùng Chu Gia Bình nói chuyện.

“Phòng chúng ta gần đây hình như ấm áp không ít.”

Chu Thiện nghe vậy nhất thời giật mình, cô ngoan ngoãn ngồi ở ghế đi bộ dựng thẳng lỗ tai nghe vợ chồng nói chuyện.

“Đúng là như vậy.”

Chu Thiện có chút đắc ý, cô thay đổi bố cục bài trí phòng ốc, để cho dương khí tràn ngập trong nhà, phong thủy xoay quanh không ngừng, xua đuổi âm sát, tất nhiên sẽ ấm áp rồi.

Phan Mỹ Phụng quay đầu lại nói đến chuyện khác, “Đương gia, anh còn nhớ anh trai của em không?”

Chu Gia Bình nhíu nhíu mày, đối với anh cả này hiển nhiên có chút không hài lòng, “Bọn họ không phải phát tài đi tỉnh thành sao?”

Anh ruột của Phan Mỹ Phụng, khi còn trẻ chơi bời không ai sánh bằng, sau khi cưới vợ mới bắt đầu thay đổi.

Nếu như người này chỉ là tên côn đồ, Chu Gia Bình tự nhiên không có gì để nói.

Nhưng người này khinh người quá đáng, đầu tiên là bởi vì một lão độc thân què quặt trong thôn lúc ấy chịu hạ lễ vật ba ngàn đồng, ba ngàn đồng ở nông thôn khi đó có thể xem như là một khoản tiền lớn, người này vì số tiền đó mà muốn để em gái mình gả cho lão độc thân kia.

Chu Gia Bình và Phan Mỹ Phụng là tự do yêu đương, đương nhiên quyết không nghe theo, nhưng bởi vì Chu Gia Bình không lấy ra được ba ngàn lễ vật này, anh ruột của Phan Mỹ Phụng trong sáng đều âm thầm nhắm vào chú ấy, tìm người đánh chú ấy vài lần, mỗi lần gặp mặt đều nói lời thâm độc.

Chu Gia Bình sau khi tốt nghiệp sư phạm được làm thầy giáo, Phan gia mới buông lỏng, lúc này chú ấy mới ôm được mỹ nhân về.

Năm đầu tiên kết hôn, vợ chú ấy cho người anh trai kia mượn hết tiền tiết kiệm, đến nay vẫn chưa trả được một xu nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK