Nếu chỉ là tiền thì thôi, hết lần này tới lần khác người vợ mà anh trai cưới lại là đồ điêu ngoa, Phan Mỹ Phụng vừa về nhà mẹ đẻ, liền cố ý gây sự với dì ấy không đánh thì mắng, Phan Mỹ Phụng cũng không dễ chọc, nhưng một khi dì ấy trở tay, anh ruột Phan Mỹ Phụng sẽ không biết từ đâu chui ra che chở cho vợ mình.
Mà nhà mẹ đẻ của Phan Mỹ Phụng cũng chỉ biết khuyên dì ấy nhường nhịn, dần dà, Phan Mỹ Phụng ý thức được nhà mẹ đẻ của mình là không đáng tin cậy. Sau đó, Phan Mỹ Phụng dứt khoát cắt đứt quan hệ với anh ruột.
Lần tiếp xúc cuối cùng chính là mấy năm trước chị dâu khó khăn lắm mang thai, sinh ra một tiểu tử mập mạp, Phan Mỹ Phụng dưới sự khuyên bảo của Chu Gia Bình mang theo thịt gà vịt thịt trứng sữa đến bệnh viện.
Nhưng ngay cả cửa phòng bệnh cũng không được vào.
Chị dâu nói dì ấy là gẻ mái không đẻ được trứng, sau khi vào cửa sẽ va chạm với phúc khí của con trai mụ ta, vì vậy sau khi thu thập đồ đạc, mụ ta ra lệnh cho dì ấy nhanh chóng trở về.
Vẫn là mẹ ruột Phan Mỹ Phụng cảm thấy dì ấy đáng thương, len lén ôm cháu trai ra để dì ấy ôm.
Trong trấn bọn họ có phong tục, nếu như chị dâu nhà mẹ đẻ sinh con, làm dì mà không ôm đứa nhỏ, thì nghĩa là nhà mẹ đẻ muốn phủi sạch quan hệ với người con gái đã xuất giá này.
Phan Mỹ Phụng một đường khóc trở về, sau đó, hai nhà triệt để đoạn tuyệt qua lại, Phan Mỹ Phụng cũng không nhắc tới anh ruột của mình nữa.
Hiện tại dì ấy lại chủ động nhắc tới anh trai ruột của mình, Chu Gia Bình vừa múc cơm vừa hỏi: “Xảy ra chuyện?”
Phan Mỹ Phụng gật gật đầu, “Lúc anh trai ở trong nhà máy, bị khung thép đập gãy chân, nhà máy vốn rất tốt, kết quả một ông chủ lớn chạy đi, cuối cùng phải bồi thường, toàn bộ tài sản đều mất sạch. Bây giờ họ đã bán nhà ở tỉnh còn định trở về nhà, mẹ em bảo em về nhà.”
Dì ấy nói nhẹ nhàng, nhưng cũng có thể tưởng tượng, mấy tháng nay, cái nhà tự cho mình là kiêu ngạo phú quý kia đã xảy ra bao nhiêu chuyện.
Nói là về thăm, kỳ thật ý nghĩa chính là để Phan Mỹ Phụng ở thời điểm anh ruột khó khăn đưa tiền cho chú ta, nhưng lúc trước khi Phan Mỹ Phụng khó khăn, sao không thấy trong nhà nhớ tới người con gái như dì ấy chứ?
Phan Mỹ Phụng có chút bực bội, không định về nhà.
Chu Thiện nghe xong lập tức để ý.
Từ nương cô... Không đúng, là mẹ, hiện tại đúng là kỳ quái, mẹ không cho cô gọi như ngày xưa, mà nhất định phải gọi bằng xưng hô này.
Lời đồn đãi không đề cập tới, từ lời nói của Phan Mỹ Phụng, Chu Thiện có thể nghe ra, bác cả của cô, vốn nên thuận buồm xuôi gió, mấy tháng gần đây mới xảy ra chuyện, hơn nữa vừa xảy ra chuyện chính là tượng tan tác.
Cô lại nhớ tới khảm trận trước cửa nhà mình, cùng với chuyện mệnh cách cha mẹ bị người đổi lấy.
Có thể thiết lập khảm trận ở Chu gia, nhất định sẽ không phải là người xa lạ gì, ít nhất có thể khẳng định là từng tới cửa lui tới.
Danh Sách Chương: