Khảm trận vừa phá, người ban đầu được hưởng lợi hiện tại sẽ bị cắn trả, mà người bác kia của cô, không phải vừa vặn gặp chuyện sau khi khảm trận bị phá sao?
Buổi trưa, Chu Gia Bình đạp xe từ trường học trở về, vừa vào nhà nhìn thấy Chu Thiện dáng vẻ ngoan ngoãn vô cùng.
Chu Thiện kéo hết túi đồ còn sót lại trong nhà lúc ở phần mộ, bây giờ cô đang cầm một cây bút lông không biết tìm ra từ đâu, hòa chu sa cùng lưu huỳnh với nước, nghiêm túc đoan trang vẽ cái gì trên giấy vàng.
Cô vẽ đến mê mẩn, âm thanh Chu Gia Bình vào cửa cũng không nghe thấy, đầu đầy mồ hôi, trên mặt càng dính đầy chu sa, hồng diễm diễm diễm một mảnh, thoạt nhìn tựa như một con mèo hoa nhỏ.
Chu Gia Bình tiến lại gần nhìn cô đứng ở cây bút đi rồng kia, lại nhìn dấu vết trên giấy vàng bị vẽ ra, “Quỷ họa phù gì đây.”
Chu Thiện không chút hoang mang mà tức giận, cố vẽ nét cuối cùng hạ trên giấy vàng.
Cô thực sự đang vẽ bùa đấy.
Họa phù đối với vật liệu kỳ thật cũng có yêu cầu cực cao, muốn thượng đẳng chu sa, lưu huỳnh, dùng loại nước gì cũng vô cùng hà khắc, có một số bùa còn phải thêm máu động vật khác nhau.
Chứ đừng nói đến bùa giấy, phải dùng giấy bùa vàng bột gỗ đào chuyên dụng mới có thể đạt được hiệu quả tốt nhất của “khai vận hóa sát”.
Nhưng trước mắt không có điều kiện, cô cũng không có khả năng năn nỉ cha mẹ mua cho cô giấy bùa vàng bột gỗ đào, chỉ có thể dùng giấy cói màu vàng tạm thời thay thế.
Giấy cói màu vàng này giòn và mỏng, hơn nữa không thấm được chu sa, dùng giấy cói được cắt thành giấy có kích thước phù bùa làm ra bùa có thể nói là tương đối thô ráp. Cơ mà chỉ dùng một hai lần mà nói thì vẫn có thể.
Chu Gia Bình nhìn phù văn chu sa kỳ dị trên mặt này, cuối cùng cũng bắt đầu nghi hoặc, “Con học cái này ở đâu?”
Chú ấy vốn tưởng rằng đây chỉ là đồ chơi vẽ bậy của trẻ con, ai có thể nghĩ tới, chú ấy lại có thể nhìn ra chút ý tứ trên tờ giấy này, hơn nữa vận bút lão đạo, không giống như một người mới bắt đầu vẽ.
Lúc Chu Thiện nói dối ánh mắt cũng không chớp một cái, “Tv trong nhà chú Lý diễn như vậy mà ba.”
Bốn hộ gia đình trong viện, cũng chỉ có trong nhà Lý Thủy Sinh có một chiếc TV đen trắng, Phan Mỹ Phụng và bà xã Lý Thủy Sinh quan hệ rất tốt, cho nên thỉnh thoảng sẽ dẫn theo con cái đến nhà hắn xem TV.
Chu Gia Bình tin tưởng lý do của cô, ôm cô lên, dùng râu đâm vào mặt cô một chút, “Tốc độ học tập của con cũng rất nhanh.”
Chu Thiện nở nụ cười, bất động thanh sắc đem mấy tấm bùa vẽ xong bỏ vào túi. Cô một hơi vẽ một hai mươi tấm, các loại phù khác nhau đều có.
Chu Gia Bình hỏi một lần nữa, “Mẹ con đâu rồi.”
“Mẹ đi mua thức ăn.”
Hôm nay là buổi họp chợ, rất nhiều nông dân đến chợ, cho nên món ăn hôm nay so với bình thường rẻ hơn một chút, Chu gia nghèo, vạn sự đều cần tiết kiệm. Phan Mỹ Phụng chỉ đi chợ, mua đồ ăn phải ăn nửa tháng, ngoại trừ hai ngày trước còn có thể ăn chút rau tươi, những lúc khác, hai vợ chồng cũng chỉ có thể nhai khô dưa muối.
Danh Sách Chương: