nhóm dịch: bánh baoTrần Hồng Thái ném hạt dưa lên mặt đất, “Chết rồi mới tốt.”
Chị ta nói xong câu đó vẫn cảm thấy xui xui, mới nhổ vài ngụm nước miếng, xoay người đi vào phòng.
Tam Mao vội vàng đưa Phan Mỹ Phụng đến bệnh viện, bệnh viện cũng không dám trì hoãn, vội vàng đưa cô đi kiểm tra.
Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ mặt đen, “Ngủ ngon như này cơ mà, chỗ nào sắp chết.”
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều có chút ngây người, “Cái gì?”
Bác sĩ nói: “Các chỉ số cơ thể của sản phụ đều bình thường, tốt hơn nhiều so với các sản phụ khác, căn bản không có xuất huyết, nền tảng khỏe mạnh.”
Tam Mao lấy ra cái chăn bông này, “Vậy này là sao chứ?”
Bác sĩ nhíu nhíu mày, “Quỷ biết đây là dính ở đâu.”
Phan Mỹ Phụng không chỉ không xuất huyết nhiều, mỡ máu cũng rất khỏe mạnh, lượng máu thậm chí còn nhiều hơn người bình thường một chút, cơ mà cũng nằm trong phạm vi bình thường. Các bác sĩ nghi ngờ rằng đây là gia đình của sản phụ bổ sung dì ấy.
Mọi người mơ hồ đi về phía phòng bệnh.
Chu Gia Bình còn đang học ở trường cuối cùng cũng nhận được tin tức, vội vàng đạp xe đạp tới, chú ấy ném xe về phía cửa bệnh viện, cũng không nhớ rõ khóa xe lại, vội vàng vội vàng chạy vào bên trong.
“Mỹ Phượng đâu?
Chưa kịp nhìn thấy người khác, chú ấy đã nghe thấy có người gọi mình trên hành lang.
Tam Mao vội vàng đi ra ngoài, “Ở đây.”
Người đàn ông thật thà vừa nhìn thấy bóng dáng vợ mình nằm trên giường bệnh liền nhịn không được vành mắt đỏ bừng, tiến lên nắm lấy tay Phan Mỹ Phụng, “Em chịu khổ rồi.”
Phan Mỹ Phụng lúc này cuối cùng cũng chậm rãi tỉnh lại, trước mắt dì ấy còn rõ là hư ảnh, nhưng vẫn như cũ nhận ra đường nét Chu Gia Bình.
Phan Mỹ Phụng nở nụ cười: “Anh có đi thăm con không?”
Chu Gia Bình lắc đầu, cứng ngắc nói: “Vẫn chưa.”
Phan Mỹ Phụng nhìn thấy chồng mình, toàn bộ tâm đều ổn định, mềm giọng nói: “Em đi thăm con đi, con bé cực kỳ giống anh.”
Bà đỡ rất có ánh mắt ôm đứa nhỏ tới, Chu Gia Bình cẩn thận nhìn chằm chằm sơn từ một lúc lâu, “Con bé giống em.”
Lần này Sơn Từ ở trong lòng trực tiếp trợn trắng mắt, cô không giống ai cả, cô giống mình có được không!
Chu Gia Bình cùng tuổi với Phan Mỹ Phụng, hai người trung niên giờ phút này hiển nhiên luống cuống tay chân như chưa từng thấy qua thế giới.
Nhiêu Xuân Cầm không phải là người bớt lo lắng, mẹ ruột Phan Mỹ Phụng cũng không trông cậy được. Bà đỡ lắc đầu, bất đắc dĩ bước lên dạy cho hai người cha mẹ mới toanh này.
Bạn già của bà ấy nóng nảy, ở sau lưng vặn bà ấy một cái, “Người ta ở bệnh viện cơ mà, bệnh viện sẽ dạy.”
Không chỉ thế, người ta cũng dạy khoa học hơn nhiều.
Ai ngờ bà đỡ cũng không vừa, bật lại ngay: “Tôi vui vẻ ơ.”
Kiến thức nuôi dạy con cái của bà ấy đều là tổ tông truyền xuống, trăm ngàn năm cũng không lỗi thời, khoa học? Khoa học có thể so sánh với tổ tiên không?
Bạn già cũng không qua được tổ tông “phong kiến mê tín” trong đầu bà ấy, nhưng may mắn, vợ chồng Chu Gia Bình vô cùng cảm kích bọn họ, giờ phút này đều nghe vô cùng nghiêm túc.
Danh Sách Chương: