• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

nhóm dịch: bánh baoChu Gia Bình cúi đầu hôn lên trán Sơn Từ, vẫn tràn đầy tình yêu, “Sau này một nhà ba người chúng ta ở trong thành nhé.”

Thân thể Sơn Từ trong nháy mắt cứng đờ.

Hôn, hôn, cái hành động này, thật sự là quá không thích hợp với cô!

Bình thường Phan Mỹ Phụng ở cùng với ký túc xá giáo viên do trường phân phối, đó là một con hẻm, trong ngõ có rất nhiều sân, mỗi trong sân đều có bốn hộ gia đình. Giáo viên lập nghiệp thành gia, chỉ cần nộp chút tiền nộp đơn, đều có thể chia được.

Phan Mỹ Phụng mềm giọng nói: “Được.”

Thiên ân vạn tạ tiễn sản phụ, Tam Mao bọn họ, Chu Gia Bình lại cho một người bọn họ một bao lì xì lớn, lúc này mới cười ngây ngô trở về.

Vừa trở về phòng bệnh, liền sửng sốt.

Nhiêu Xuân Cầm không biết từ lúc nào đã dẫn theo một đám người hùng hổ chạy đến bệnh viện, kéo Phan Mỹ Phụng ra bên ngoài, mấy y tá đều ngăn cản, lại bị tráng hán cao lớn của những người đó quăng sang một bên.

Nhiêu Xuân Cầm đứng ở một bên hai tay chống lưng rách miệng mắng to, “Cái loại bồi hàng này, , ở bệnh viện đắt cỡ nào? Sinh ra một đứa bồi hàng mà không biết xấu hổ.”Đáy mắt Chu Gia Bình đỏ như máu, “Mẹ, mẹ đang làm gì vậy!”

Nhiêu Xuân Cầm vẫn nể mặt đứa con trai này, “Con trai à, không phải mẹ đang tiết kiệm tiền cho con sao?”

Chu Gia Bình gằn từng chữ nói: “Con không cần ngài tiết kiệm tiền cho con làm gì cả.”

Nhiêu Xuân Cầm giậm chân, “Được lắm, cánh cứng rồi có phải không? Cưới vợ là quên mẹ chứ gì? Bà đây nói cho con biết, mẹ mày phải vất vả lắm mới nuôi nấng được mày đấy!”

Chu Gia Bình thản nói: “Đúng vậy, con nợ ngài ân sinh dưỡng, nhưng Mỹ Phượng không nợ mẹ.”

Nhiêu Xuân Cầm sửng sốt, “Con có ý gì hả?”

Chu Gia Bình quay lưng lại, “Về sau, cô ấy không có mẹ chồng như ngài, ngài cũng không có con dâu như cô ấy.”

Nhiêu Xuân Cầm đầu tiên ngẩn người, nghĩ lại là mừng rỡ, “Con trai, con nghĩ thông suốt rồi có phải hay không? Hai đứa sẽ ly dị à! Mẹ đã bảo rồi, dựa vào thân phận hiện tại của con, đi ra ngoài còn có thể tìm con gái hoàng hoa, đến lúc đó ôm cho mẹ một đứa cháu trai mập mạp!”

Sắc mặt vui mừng của Nhiêu Xuân Cầm tràn ngập trong lời nói, y tá trong phòng bệnh nhìn thấy đều là vẻ mặt khinh bỉ.

Chu Gia Bình lại nhìn thẳng vào mắt mẹ mình, “Không, ý của con là, sau này, vợ con sẽ không hiếu kính ngài, người làm con trai đây nên hiếu kính vẫn phải hiếu kính, chỉ là lại đến cửa Chu gia chúng ta, thì không chỉ có vậy đâu.”

Nhiêu Xuân Cầm lần này nghe rõ, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, ngón tay Chu Gia Bình run rẩy, tức giận nói không nên lời, “Mày, mày muốn đoạn tuyệt quan hệ với mẹ đây có phải hay không!”

Bà ta nói xong liền “Ôi” một tiếng, thẳng tay đỡ eo ngã xuống.Đứng bên cạnh bà ta chính là em trai ruột Nhiêu Xuân Cầm, lập tức một tay đỡ lấy bà ta, nhất thời bị thân thể tráng kiện của bà ta đè ép đến có chút không thở nổi, nhịn không được cắn răng thấp giọng nói: “Chị của em ơi, cái này đâu giống như những gì chúng ta nói chứ, chị giả vờ có chút quá đáng, em không đỡ nổi chị này.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK