nhóm dịch: bánh baoChẳng lẽ, khi ấy mọi người đều hoa mắt rồi sao? Điều này cũng lạ thật.
Trong lòng bà ấy tính toán, vừa nhấc mắt liền thấy đứa bé trong ngực Chu Gia Bình không biết từ lúc nào đã mở mắt đen, nhìn chằm chằm vào bà ấy, thấy bà ấyphát hiện, ngược lại “khanh khách” nở nụ cười.
Trong lòng bà ấy lộp bộp, mẹ tôi ơi, sao bé con này như thành tinh rồi thế?
Chu Gia Bình có vợ có con vạn sự như ý, đang rất thỏa mãn, thấy Sơn Từ nở nụ cười, cũng nở nụ cười, “Con bé thích ngài.”
Quả thật thích, cơ mà cô càng thêm hứng thú, là cha ruột cơ.
Lúc trước cấp bách, cô chưa từng nhìn kỹ, hiện giờ nhìn kỹ, ngược lại nở nụ cười.
Cô từng học xem tướng với lão quân từ tướng mạo Phan Mỹ Phụng mà xem, thiên đình đầy đủ địa các phương viên, là tướng phú quý.
Hơn nữa cằm “Thừa Tương” huyệt lún sâu, huyệt “Thừa Tương” là điềm báo thừa cát thừa phúc, đương nhiên càng sâu càng tốt. Tướng mạo này của Phan Mỹ Phụng, vốn nên là mệnh đại phú quý của nhiều con cháu, không đến mức sinh con cao tuổi, còn là con gái duy nhất.
Nhưng bây giờ trán dì ấy rối tung, lại phá mệnh phú quý của mình, khó có thể có con.
Mà Chu Gia Bình lại càng tốt, thiên đình của chú ấy loáng thoáng hiện ra một hắc tuyến, đây là điềm báo tráng niên mất sớm.
Người nhà này thật thú vị, nam nữ chủ nhân vốn đều là phú quý bình an thuận lợi cả đời, hiện tại lại đều xui xẻo bị người đổi mạng.
Thời vận của mình toàn bộ bị trộm ngày đổi ngày chuyển đến người khác, mà cha mẹ cô lại phải mang xui xẻo cho kẻ ác tâm kia!
Hiển nhiên, cha mẹ cô còn không biết mệnh cách tốt của mình bị người ta thi pháp đổi lấy, cũng không biết mấy đứa con của mình trong mệnh Trung Nguyên đều bởi vì chuyện mạng sống bị thay đổi mà không thể đi tới nhân thế.
Bọn họ giống như ngàn vạn cha mẹ tân thủ, đang vui mừng vì người phụ nữ trung niên nữ khó khăn lắm mới có được con gái.
Những sương mù trong nhà Chu, cũng không thể hiện ở trên người bọn họ.
Phan Mỹ Phụng mười bảy mười tám tuổi liền gả cho Chu Gia Bình, lúc ấy lấy giấy chứng nhận kết hôn không quá phổ biến ở nông thôn, bọn họ làm bàn tiệc rượu coi như thành gia lập nghiệp.
Kết hôn mười mấy năm, Phan Mỹ Phụng không có dấu hiệu mang thai gì cả, hai người tích góp đủ tiền đến bệnh viện điều tra một lần, nhưng không tra ra nguyên nhân.
Lúc ấy sau khi Nhiêu Xuân Cầm biết chuyện này, lấy cái chết ép bọn họ ly hôn, Chu Gia Bình thiên lại chết không rời, từ đó về sau quan hệ mẹ chồng nàng dâu càng ngày càng kém, cuối cùng đã thế cùng nước lửa.
Lần này Phan Mỹ Phụng mang thai, Chu Gia Bình cho rằng Nhiêu Xuân Cầm sẽ thay đổi, bởi vì thân thể dì ấy không tiện, lúc này mới đưa dì ấy về quê thỉnh nhờ mẹ chăm sóc.
Kết quả ai có thể ngờ được, người mẹ già thích sinh sự nhất của chú ấy lại gây ra chuyện này.
Chu Gia Bình cúi đầu hôn lên trán Sơn Từ, vẫn tràn đầy tình yêu, “Sau này một nhà ba người chúng ta ở trong thành nhé.”
Danh Sách Chương: