• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

nhóm dịch: bánh baoBà đỡ bị dọa cho hoảng sợ, ngay sau đó lại nở nụ cười, “Nhóc con này, thông minh thế hả.”

Bé gái dường như nhếch môi cười, lại nhắm mắt lại, bình yên dưỡng thần.

Bà đỡ lần này thật sự bị dọa sợ, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch, hồi lâu cũng không tỉnh táo.

Bà ấy lại nhìn một chút, khóe miệng bé gái nhắm nghiền, nắm một nắm tay nhỏ, hiển nhiên đang nằm mơ đẹp.

Nhìn nhầm rồi, chắc bà ấy nhầm rồi!

Bà đỡ không dám nhì nhằng nữa, sợ ở bên ngoài phòng này một lần nữa, bé gái lại bị đông lạnh, vì thế liền vội vàng bế đứa bé vào trong phòng.

Trong phòng là bà đỡ đẻ với bà ấy, đối tác đang lau người cho Phan Mỹ Phụng, thấy bà ấy tiến vào liền không nhanh không chậm nhìn một cái, thấy bà ấy tựa hồ tay không trở về, mới nhíu mày lông mày, “Tiền mừng đâu?”

Phong tục bên này chính là phải bao lì xì cho bà đỡ, tiền càng dày thì chứng minh gia đình này càng coi trọng con cái. Rõ ràng trước khi sinh Nhiêu Xuân Cầm đã chuẩn bị xong bao lì xì, còn dặn dò nhất định phải để cho cháu trai của bà ta bình an xuất thế.

Bà đỡ nhẹ nhàng lắc đầu, các bà trông cậy vào chút tiền này vui vẻ sống qua ngày.

Mà người kia bị chọc cười, “Ngay cả tiền mừng cũng không cho? Trên đời này nào có đạo lý như vậy?”

Bà đỡ sợ bạn mình đánh thức Phan Mỹ Phụng khó khăn lắm mới ngủ được, vội vàng lắc đầu ý bảo đừng nên nói chuyện.

Nhưng đã muộn, Phan Mỹ Phụng không biết từ lúc nào đã mở đôi mắt đầy tơ máu kia.

Trên đầu dì ấy còn đầy mồ hôi lạnh, tóc ướt đẫm, từng sợi từng sợi dán lên má và cổ.

Thai nhi của dì ấy rất khó khăn, đêm qua khi đi lấy nước rửa chân không cẩn thận trượt chân, mãi đến sáng mới sinh con.

Nhưng sau khi khó khăn sinh con gái, ngay cả một bát rượu cơ bản nhất cũng không ăn được.

Phan Mỹ Phụng hai mắt đỏ bừng, nhưng vẫn giãy dụa đứng dậy, run rẩy từ dưới gối đầu lấy ra một cái túi vải nhỏ đưa qua, “Đây là Gia Bình cho tôi, hai vị chớ ghét bỏ, cầm đi.”

Bà đỡ vội vàng từ chối, “Sao có thể như thế được cơ chứ.”

Số tiền mừng này, theo lý mà nói đều nên là nhà chồng cho, sao lại không biết xấu hổ để cho một sản phụ suy yếu lấy tiền ra chứ. Huống chi, đây là tiền bổ sung mà người đàn ông nhà họ đưa choPhan Mỹ Phụng sắc mặt tái nhợt, miễn cưỡng nở nụ cười, “Điều đương nhiên, hai ngài cũng đừng ngại ít.”

Bà đỡ tiếp tục từ chối, lại nhìn thấy vẻ mặt Phan Mỹ Phụng sắp khóc, trong lòng bỗng nhiên chua xót, nhận lấy cái túi vải kia, “Được được được, con bé này, bọn thím sẽ nhận, cháu mau nằm xuống nghỉ ngơi.”

Phan Mỹ Phụng thở hổn hển, khó khăn lắm mới nằm xuống, lại khẽ nhìn bé con kia nói: “Thím, thím ôm đứa nhỏ cho cháu nhìn với.”

Bà đỡ xót xa, cẩn thận bế đứa bé qua.

Phan Mỹ Phụng vừa thấy khuôn mặt của bé gái liền bật cười một tiếng, “Đúng là không khác gì cha con bé cả.”

Bà đỡ không nói gì, bé con này bé hỏn hỏn, mặt vừa đỏ vừa gầy, mặt mày chưa nảy nở, sao có thể nhìn ra giống cha con bé chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK