Lời của dì Nhung khiến mẹ con và Sở Dung Âm và Hạ An An phải bất động mất vài giây. Chỉ là vài giây sau đó, hai người họ bỗng nhiên nhìn nhau rồi bật cười.
"Bà già! Bà mắc chứng hoang tưởng rồi có đúng không? Mục Trì Khiêm là ai chứ, loại người bần tiện như bà ta cũng có thể trở thành mẹ vợ của Mục Trì Khiêm sao? Bà gạt ai vậy?"
Hạ An An vừa cười vừa lên tiếng trả lời Dì Nhung. Cô ta đương nhiên biết Mục Trì Khiêm là ai. Chỉ là... nói Lý Chiêu Anh là mẹ vợ của Mục Trì Khiêm thì quả thật là có chút ảo tưởng rồi. Nói như bà ta thì chẳng phải là đang ám chỉ Hạ Doanh Doanh là vợ của Mục Trì Khiêm hay sao?
Thật nực cười...
Đều là con gái của Hạ gia. Nếu như có thể liên hôn với Mục Trì Khiêm thì cũng sẽ là cô ta chứ không phải là Hạ Doanh Doanh con gái của một kẻ bần tiện.
Dì Nhung nhìn thấy cô ta giễu cợt như thế thì liền rất tức giận.
"Nếu như các người không tin... Vậy thì cứ đứng đây đợi. Lát nữa, cậu chủ và mở chủ đến đây thì các người đừng có chạy đó."
"Được! Tôi sẽ đứng đây để chờ xem, rốt cuộc là... ai sẽ chạy trước?"
Trong lúc cô ta còn đang vênh váo thì từ đằng xa vang lên giọng nói quen thuộc.
"Mẹ! Dì Nhung. Sao hai người lại ra đây?"
Doanh Doanh từ đằng xa chạy tới, nhìn thấy hai người liền lên tiếng hỏi. Dì Nhung nhìn thấy cô thì liền vội nói.
"Mợ chủ! Hai người này ức hiếp bà chủ."
Doanh Doanh ngơ ngác nhìn dì Nhung rồi quay sang nhìn mẹ mình. Cuối cùng, đôi mắt xinh đẹp ấy lại đặt lên người hai mẹ con Hạ An An. Nhíu mày nhìn hai người đang đứng trước mặt, Doanh Doanh lạnh giọng nói.
"Hai người tới đây làm gì?"
"Đây là bệnh viện! Chúng tôi đương nhiên là đến khám bệnh... không được sao?"
Hạ An An vểnh mặt lên trả lời. Doanh Doanh nhìn cô ta một lúc rồi cũng không muốn nói gì thêm nữa. Suy cho cùng, nói chuyện với những kẻ không biết suy nghĩ thì cũng chỉ tổn hao công sức mà thôi.
"Mẹ à! Chúng ta lên chuẩn bị đồ để về nhà thôi."
"Ấy! Đi đâu vậy chứ?"
Hạ An An đưa tay ngăn hai người họ lại. Doanh Doanh nhìn thấy cô ta như thế thì liền lập tức nhíu mày.
"Hạ An An. Cô muốn làm gì?"
"Làm gì?" Lúc nãy tôi nghe nói, cô chính là vợ sắp cưới của Mục Trì Khiêm có đúng không?"
"Sao cô biết được?"
Doanh Doanh nghi ngờ hỏi. Hạ An An im lặng một lúc rồi liền bật cười. Tiếng cười của cô ta mang theo cả một sư khinh bỉ.
"Hạ Doanh Doanh... cô... bị ảo tưởng đúng không? Cô nghĩ cô là ai, vợ của Mục Trì Khiêm dễ làm quá nhỉ."
"Hạ An An! Cô muốn nói gì cũng được. Chúng ta từ lâu nước sông không phạm nước giếng, tôi cũng không muốn có thêm bất cứ liên quan gì với hai mẹ con các người nữa."
"Ây dô... nghe mà xem... Mục thiếu phu nhân đang tức giận rồi kìa."
Vừa nói, Hạ An An vừa đưa tay che miệng cười. Doanh Doanh nhìn qua liền biết là cô ta không tin. Nhưng cô cũng chẳng buồn giải thích, dẫu sao thì mối quan hệ giữa cô và anh cũng chỉ là cuộc hôn nhân hợp đồng mà thôi. Vậy cho nên... càng ít người biết thì sẽ càng tốt.
"Tôi không có thời gian rảnh để ở đây nói chuyện phiếm với hai người."
Nói rồi, cô quay sang Lý Chiêu Anh khẽ mỉm cười.
"Mẹ à! Chúng ta đi thôi."
Thế nhưng cây muốn lặng mà gió lại chẳng chịu ngừng. Hạ An An nhìn thấy cô muốn rời đi thì liền đưa tay kéo cô lại.
"Cô vội cái gì chứ... thưa... Mục thiếu phu nhân."
"An An! Rốt cuộc thì cô muốn sao?"
"Tôi chẳng muốn gì cả. Chỉ muốn nhờ vào phần phước của cô mà gặp Mục Trì Khiêm một lần mà thôi."
"Cô cứ nhất định phải gây sự với tôi mới hài lòng hay sao?"
"Phải đó! Tôi muốn xem thử, cô lấy đâu ra một Mục Trì Khiêm để gặp tôi đây."
"Doanh Doanh không trả lời. Cô quay sang nhìn dì Nhung và mẹ của mình rồi nói.
"Dì Nhung, phiền dì đưa mẹ con về phòng trước, con sẽ lập tức lên ngay."
"Mợ chủ! Cậu chủ đâu rồi?"
"Dì đừng lo! Anh ấy đi đậu xe rồi, một lát nữa sẽ đến ngay."
"Vậy thì Dì Nhung đưa bà chủ đi trước. Mợ chủ, mợ cẩn thận, đừng để bản thân phải chịu ấm ức."
"Con biết rồi! Dì mau đưa mẹ con đi đi."
Sở Dung Âm nhìn thấy Lý Chiêu Anh muốn rời đi thì liền đưa tay ra cố ý ngăn lại. Chỉ là lúc đó, Doanh Doanh đã nhanh hơn một bước, chắn ngay trước mặt bà ta. Vậy nên bà ta không có cơ hội để chạm vào người Lý Chiêu Anh.
"Hạ phu nhân! Bà có chuyện gì thì cứ nói với tôi. Mẹ tôi vừa mới phẫu thuật ghép tim, tôi không muốn nhìn thấy bất cứ một người nào tổn hại đến mẹ của tôi."
"Hạ Doanh Doanh! Cô thật sự cho rằng mình là Mục thiếu phu nhân hay sao? Có cần tôi cho cô tiền để đi khám lại bộ não của mình hay không?"
Hạ An An đứng đó nhìn cô với một ánh mắt đầy giễu cợt. Trên môi cô ta nở ra một nụ cười vô cùng đắc ý. Doanh Doanh im lặng một lúc rồi chỉ biết thở dài. Đúng là ếch ngồi đáy giếng chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ đây mà.
"Cô Hạ! Phiền cô buông tay tôi ra, nếu không thì tôi sẽ không nhân nhượng được nữa đâu."
"Không nhân nhượng sao? Cũng được thôi. Tôi đây lại muốn xem thử, cô có thể làm gì được tôi."
Doanh Doanh chán ghét nhìn cô ta một cái rồi mạnh hay hất cô ta ra. Hạ An An do không có phòng bị nên bị ngã về phía sau. Ngồi trên nền đất lạnh lẽo, cô ta trừng mắt nhìn Doanh Doanh.
Hạ Doanh Doanh! Mày chán sống rồi có đúng không?"
"Thật ngại quá! Tôi Đã cảnh cáo cô trước rồi còn gì."
"Ha... cái con bần tiện nhà mày, tưởng rằng lấy tên Mục Trì Khiêm ra thì liền có thể đe dọa tao hay sao? Để tao nói cho mày biết, loại bần tiện như mày đến cả mơ cũng đừng mơ được chạm vào đầu ngón tay của anh ấy."
Nhìn thấy Doanh Doanh không trả lời, Hạ An An liền cảm thấy rất vui vẻ. Cô ta cho rằng, bản thân đã nói đúng. Doanh Doanh vì xấu hổ nên không còn gì để nói nữa rồi.
Mượn lực hai cánh tay đứng dậy, Hạ An An đưa tay đẩy mạnh cô ngả về phía sau. Doanh Doanh bị đẩy bất ngờ nên bản thân không kịp phản ứng, cộng thêm bây giờ cô đang đi trên giày cao gót cho nên bị đẩy ngã. Cũng may là lúc đó, Mục Trì Khiêm vừa lúc đi tới, anh đưa tay ra đỡ lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô.
Chỉ ngửi thấy mùi hương quen thuộc đó, cô không cần nhìn cũng biết người vừa đến là ai.
Mục Trì Khiêm giúp cô đứng vững. Anh dịu dàng nhìn cô rồi hỏi.
"Không sao chứ? Đã xảy ra chuyện gì?"
Doanh Doanh thở dài nhìn anh rồi nói.
"Cũng không có gì! Chỉ là bị chó điên cắn thôi."
Danh Sách Chương: