Mục Trì Khiêm ngồi bên cạnh giường bệnh của Doanh Doanh suốt mấy tiếng đồng hồ. Nhìn gương mặt thánh thiện của cô đang say ngủ, trái tim anh lại cứ thấy đau mãi không thôi.
Giá như có thể, anh bằng lòng đánh đổi tất cả mọi thứ mà mình có chỉ để đổi lại cho cô sự bình yên, đổi lại cho cô ký ức của hai người. Nếu như trách Trịnh Ngọc Bích và Lục Thiên Vũ một thì anh lại tự trách bản thân mình đến mười. Nếu như không phải anh bất cẩn thì họ sẽ không có cơ hội để bắt cô đi.
Nếu như không phải vì anh bất cẩn thì cô sẽ không phải bị tiêm thuốc xóa ký ức, sẽ không quên đi hết quá khứ của hai người. Suy cho cùng, mọi chuyện xảy ra đều là lỗi của anh.
Đưa tay lên chạm vào gương mặt xinh xắn ấy, anh vẫn nhìn cô với đôi mắt dịu dàng vô cùng.
“Doanh Doanh… Chỉ cần em tỉnh lại thôi… Tốn bao nhiêu thời gian cũng được, anh đều sẽ cố gắng lấy lại ký ức cho em.”
Mí mắt khẽ động, cô gái nhỏ chậm rãi mở mắt ra. Đôi mắt xinh đẹp ấy khẽ nhìn quanh một lượt rồi dừng lại trước gương mặt điển trai của người kia. Gương mặt của anh vừa quen vừa lạ, hình như là đã gặp qua ở đâu đó nhưng lại không thể nhớ nổi là ở đâu.
“Em thấy sao rồi?”
Mục Trì Khiêm nhẹ nhàng hỏi cô, đôi mắt ấm áp của anh vẫn cứ nhìn cô dịu dàng như thế. Chỉ là nơi đáy mắt ấy lại mang theo một chút hy vọng mong manh, hy vọng cô sẽ không quên anh.
Doanh Doanh nhìn người trước mặt, một cảm giác quen thuộc dâng lên từ nơi mềm mại nhất trong trái tim cô. Mặc dù không biết người trước mặt này là ai nhưng cô lại cứ cảm thấy rằng anh sẽ không bao giờ làm tổn thương đến cô
“Em nằm đây một lát, anh đi gọi bác sĩ.”
Mục Trì Khiêm đứng lên định xoay người bước đi thì cô đưa tay níu lấy tay anh lại. Khẽ nở một nụ cười, cô nhỏ giọng nói.
“Tôi không sao…anh đừng lo.”
Đôi mắt dịu dàng vẫn nhìn cô như thế, anh khẽ thở dài, cố nén lại những cảm xúc đau thương ở bên trong.
“Nếu như có chỗ nào không khỏe thì phải nói cho anh biết, không được giấu anh.”
“Tôi biết rồi!”
Bầu không khí bỗng dưng trở nên im lặng. Hai người chỉ biết nhìn nhau mà chẳng biết phải nói thêm một lời nào nữa. Mỗi người mang theo một dòng cảm xúc, cũng chẳng biết phải diễn tả thế nào cho đối phương hiểu.
“Chúng ta… có quen nhau sao?”
Câu hỏi của cô khiến trái tim anh bỗng nhiên chết lặng. Người mà anh yêu nhất cũng là người yêu anh nhất bây giờ lại hỏi… anh và cô có quen nhau sao… Anh phải trả lời cô thế nào mới được đây…
Chuyện này đối với anh mà nói, còn đau lòng hơn cả chuyện bị người khác lấy dao đâm vào tim. Khẽ thở một hơi thật dài, anh ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của cô. Bàn tay to lớn đưa ra, chạm nhẹ vào gương mặt quen thuộc ấy. Anh mỉm cười nhìn cô rồi nói.
“Chúng ta… sắp kết hôn rồi.”
“Kết… Kết hôn sao? Chúng ta… Tôi và anh…?”
“Không sai! Chúng ta sắp kết hôn rồi. Ngày hôm đó, em đang thử váy cưới thì bị người ta bắt đi. Lúc anh tìm được thì em đã không còn nhớ gì nữa rồi.”
Giọng nói của anh man mát buồn khiến cho người nghe cảm thấy xót xa. Doanh Doanh im lặng nhìn anh thật lâu, dường như đang hoài nghi những lời mà anh nói. Nhìn vào đôi mắt đầy phòng bị và nghi ngờ của cô, trái tim anh thật sự là giống như bị bóp nát cả rồi. Làm sao đây… Anh phải làm sao mới được đây…
“Tôi xin lỗi! Tôi thực sự không nhớ được gì cả.”
“Không sao đâu! Anh không trách em đâu mà.”
“Nhưng chúng ta… thật sự sắp kết hôn rồi sao?”
“Em không tin anh sao?”
“Tôi… thật sự không nhớ được gì, cũng không muốn tùy tiện tin vào người lạ.”
Người lạ…
Hai tiếng người lạ đó, đủ để giết chết anh. Cảm giác đau nhói dâng lên khỏi lồng ngực, buốt lạnh đến từng đầu ngón tay khiến anh không thể không rơi nước mắt. Vậy nhưng… người đàn ông này vẫn kiên cường và mạnh mẽ đến lạ. Đôi mắt đỏ hoe cùng những giọt nước cứ thế mà lưu lại nơi đáy mắt. Cảm giác này… ngột ngạt đến khó chịu.
Doanh Doanh nhìn đôi mắt đỏ hoe của anh mà trong lòng cũng cảm thấy có chút đau đớn. Cô tự hỏi, anh và cô có thật là sắp kết hôn rồi hay không… có phải giữa hai người có một mối quan hệ nào đó… có phải lời anh nói là thật hay không…?
Cô không biết, cô thật sự không biết… Chỉ là ngay lúc này đây, tâm trí của cô rối bời. Đến cả mình tên gì, bản thân là ai cô cũng không nhớ nổi. Vậy thì cô làm sao có thể nhớ được người đàn ông trước mặt này là ai.
Nhưng bản năng và linh cảm của con người luôn là một thứ gì đó rất kỳ diệu. Nhìn thấy anh đau lòng, cô chậm rãi đưa tay lên, bàn tay mềm mại chạm vào đôi mắt lạnh lùng mà đỏ hoe ấy. Dịu dàng lau nước mắt cho anh.
“Tôi xin lỗi tôi thật sự không nhớ ra anh là ai.”
“Không sao, anh hiểu mà. Từ từ rồi anh sẽ giúp em tìm lại tất cả ký ức có được không?”
“Cảm ơn!”
Mục Trì Khiêm cố gắng kéo ra một nụ cười, một nụ cười gượng gạo khiến người ta nhìn vào liền cảm thấy đau lòng thay cho anh. Nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, anh dịu dàng hỏi.
“Có đói không? Anh đưa em đi ăn gì đó.”
“Ừm… cũng được! Tôi cũng thấy đói rồi.”
Mục Trì Khiêm gật đầu rồi cẩn thận dìu cô bước xuống giường. Hai người cứ thế sánh bước đi bên nhau. Trên dãy hành lang vắng lặng, không ai nói với ai một lời nào, chỉ biết giấu đi những cảm xúc của chính mình vào tận sâu bên trong. Một người đau lòng… một người lại xót xa…
Gần đến trước cửa phòng cấp cứu, Mục Trì Khiêm lại nhìn thấy Lý Chiêu Anh. Nhíu mày đắn đo một lúc, anh quay sang nói với cô.
“Mẹ đang ở bên kia. Chúng ta qua đó xem có chuyện gì.”
Doanh Doanh ngơ ngác nhìn anh.
“Mẹ… mẹ sao?”
“Phải! Là mẹ của em đó. Đi thôi.”
Mặc dù không biết người mà anh nói là ai, nhưng cô cũng vẫn đi theo anh. Bởi vì linh cảm của cô nói rằng, người đàn ông này nhất định sẽ bảo vệ cho cô thật chu toàn.
Đi đến trước mặt Lý Chiêu Anh, Mục Trì Khiêm ngạc nhiên khi nhìn thấy cô gái đang ngồi bên cạnh bà một thân dính đầy máu. Như sực nhớ ra điều gì đó, anh nắm lấy bả vai của người kia rồi lạnh giọng hỏi.
“Tại sao cô lại ở đây? Mục Triết Hàn đâu?”
Ngọc Bích đưa ánh mắt hoảng loạn lên nhìn anh, giọng nói run rẩy trả lời.
“Triết Hàn… Anh ấy đang ở trong phòng cấp cứu…”
Danh Sách Chương: