• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mục Trạch Đông đứng trước mặt anh, đôi mắt thâm trầm nhìn vào Doanh Doanh đang đứng bên cạnh. Chỉ là lúc này, cô vẫn còn đang đeo mặt nạ, cho nên ông chỉ nhìn thấy được một nửa gương mặt của cô.

Mục Trì Khiêm nhìn thấy ánh mắt của ông đang nhìn cô, anh đưa tay nắm lấy tay cô rồi kéo cô đứng về phía sau lưng mình. Đôi mắt vô cảm đối diện với ánh mắt dò xét của ông, anh nửa thật nửa đùa nói.

"Ông nội! Cô ấy nhát gan lắm. Ông nhìn chằm chằm như vậy... sẽ làm cho cô ấy sợ đó."

Mục Trạch Đông nhìn xuống phía dưới, tay anh đan chặt vào tay cô. Đôi mắt gia nua hiện lên một tia tức giận, ông lạnh nhạt nói.

"Chơi đùa bao nhiêu đây là đủ rồi! Con mau xin lỗi Yến Yến đi."

"Xin lỗi... Ha... Cô ta ức hiếp người của con, lại còn muốn sỉ nhục cô ấy trước mặt bao nhiêu người. Ông lại kêu con xin lỗi... Ông nội! Ông thiên vị thật đó."

"Trì Khiêm! Ông biết con thích chơi đùa, nhưng chơi bao nhiêu đó là đủ rồi. Loại gái thấp hèn như cô ta, làm sao xứng với con được?"

"Vậy thì đại tiểu thư cành vàng lá ngọc, mở miệng ra toàn nói mấy lời thô tục xúc phạm người khác, vậy thì xứng sao?"

"Con..."

"Ông nội! Con đã nói rất rõ rồi. Doanh Doanh là người mà con muốn kết hôn. Cho nên, con tuyệt đối không để người khác xúc phạm cô ấy."

Doanh Doanh đứng đó, im lặng nhìn anh. Đôi mắt xinh đẹp bỗng chốc lại đỏ lên. Lần đầu tiên trong đời, có người đứng ra bảo vệ cô như thế. Mặc dù biết rõ, chỉ là diễn kịch, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy vô cùng ấm áp.

Bất giác, bàn tay cô siết chặt lấy tay anh. Hơi ấm từ tay anh khiến cho cô có cảm giác an toàn đến lạ.

Mục Trì Khiêm quay sang nhìn cô, đôi mắt lạnh lùng vậy mà lại mang theo chút đau lòng. Chỉ vì cô có thân phận thấp kém mà lại bị người khác khinh rẻ như thế, xã hội này... thật đáng buồn.

"Ông nội! Con chỉ là không muốn cô ta dụ dỗ anh Khiêm mà thôi."

Vừa nói, Cao Yến vừa tỏ ra vẻ đáng thương nhìn anh. Mục Trạch Đông nghe vậy thì liền lên tiếng an ủi.

"Yến Yến! Con đừng lo, ông nội nhất định sẽ không để con phải thiệt thòi."

Nói xong, ông quay sang nhìn Doanh Doanh với vẻ mặt chán ghét.

"Cô kia! Tôi yêu cầu cô phải lập tức xin lỗi Yến Yến. Còn nữa, từ nay về sau, không được phép đến gần Trì Khiêm nửa bước. Cô muốn bao nhiêu tiền tôi đều sẽ cho cô."

Mục Trì Khiêm đưa mắt quan sát biểu cảm của cô. Anh thật sự muốn biết, cô có vì tiền mà lung lay hay không.

Doanh Doanh nghe xong thì liền khẽ mỉm cười. Tiến lên phía trước một bước, đôi mắt xinh đẹp trực tiếp đối mặt với Mục Trạch Đông. Khẽ cúi đầu chào ông, cô nhẹ nhàng nói.

"Thật sự là bao nhiêu tiền cũng được sao?"

"Tất nhiên! Chỉ cần cô tránh xa cháu tôi ra thì muốn bao nhiêu cũng được."

"Cháu chỉ sợ cái giá mà cháu muốn, ông lại trả không nổi."

Mục Trạch Đông bật cười khinh bỉ. Đôi mắt đắc ý nhìn về phía anh.

"Trì Khiêm! Con nghe thấy chưa? Cô ta cũng chỉ là vì tiền mà thôi."

Mục Trì Khiêm không trả lời, chỉ là cảm thấy có chút thất vọng. Anh không hề nghĩ đến, cô gái này lại có lòng tham lớn đến vậy. Xem ra, anh nhìn nhầm người rồi.

Mục Trạch Đông thu lại biểu cảm của mình, quay sang nhìn cô, ông lạnh nhạt hỏi.

"Nói đi! Cô muốn bao nhiêu?"

"Toàn bộ tài sản của Mục gia."

Câu trả lời khiến cho tất cả những người ở đó muốn bật ngửa. Bọn họ nhìn cô, nhìn với một ánh mắt kinh sợ. Đến cả Mục Trạch Đông và Mục Trì Khiêm cũng bị câu nói của cô làm cho giật mình. Cô gái này phải có lá gan lớn đến thế nào thì mới dám nói ra câu này kia chứ.

Cao Yến đứng bên cạnh, nghe xong lời cô nói thì cũng choáng váng say sẩm cả mặt mày. Cô ta thầm nghĩ trong lòng, có lẽ là Hạ Doanh Doanh chán sống rồi.

"Hạ Doanh Doanh! Cô điên rồi sao? Cô nghĩ mình là ai mà lại dám nói như vậy hả?"

Doanh Doanh nhếch môi cười, nụ cười nửa vời nhưng lại vô cùng đẹp đẽ.

"Đây là chuyện riêng của tôi và Mục gia, cô đừng xen vào."

"Cô..."

"Mục lão gia! Toàn bộ tài sản của Mục gia, đổi lấy Mục Trì Khiêm, ông thấy thế nào?"

Mục Trạch Đông thật sự là bị cô chọc giận rồi. Toàn thân ông run rẩy, tức giận chỉ tay về phía cô.

"Cô... cô nghĩ mình là ai chứ, lại dám nói ra mấy lời này?"

"Đó đã là cái giá thấp nhất rồi."

"Được lắm! Xem ra tham vọng của cô cũng không nhỏ đâu."

"Thật sự mà nói... cháu không có tham vọng gì cả. Bởi vì đối với cháu mà nói... anh ấy... là vô giá."

Lại thêm một câu trả lời khiến cả bầu không khí đang căng thẳng bông dưng trở nên vô cùng ngọt ngào. Mục Trạch Đông cùng Cao Yến và tất cả những người có mặt ở đó lại lần nữa phải ngạc nhiên nhìn cô. Duy chỉ có một người là cảm xúc lẫn lộn, vừa tức giận lại vừa có chút vui vẻ trong lòng.

Mục Trạch Khiêm bật cười, quay sang nhìn cô với nụ cười vô cùng rạng rỡ. Doanh Doanh nghiêng đầu nhìn anh, trong đôi mắt xinh đẹp cũng không giấu được ý cười. Giờ thì anh có thể chắc chắn, bản thân mình không nhìn lầm cô rồi.

Sau một lúc ngẩn ngơ, Cao Yến liền chỉ tay về phía cô rồi nói.

"Cô nói dối! Ông nội! Anh ấy vì không muốn kết hôn với con nên mới đưa cô ta đến đây để diễn vở kịch này."

Doanh Doanh nhìn cô ta với biểu cảm bất lực. Cô gái này... đúng là... phiền phức.

"Cao tiểu thư! Vậy thì cho hỏi, phải làm sao thì cô mới tin tôi và anh ấy... thật lòng yêu nhau?"

"Cô chứng minh đi."

"Chứng minh? Hừm... Cũng được thôi. Vậy... cô hãy cho kĩ, đừng chớp mắt đó "

Nói rồi, cô xoay người, vòng tay ôm lấy cổ anh. Đôi chân khẽ nhón lên, dịu dàng đặt lên môi anh một nụ hôn.

Những người ở đó lại được một phen mở rộng tầm mắt. Đến cả Mục Trì Khiêm cũng không kịp phản ứng trước hành động của cô. Anh cứ như thế, đứng yên để mặc cho cô làm càng như thế.

Rồi khỏi môi anh, cô khẽ xoay người, đối diện với Cao Yến Yến rồi hỏi.

"Cao tiểu thư! Như vậy cô đã thấy đủ để chứng minh chưa?"

Cao Yến tức giận, giận đến rung người.

"Đồ tiện nhân!"

Bàn tay mềm mại của Cao Yến đưa lên, nhắm vào gương mặt xinh đẹp của cô mà đánh xuống. Chỉ là lúc đó, có người còn phản ứng nhanh hơn cả cô.

Mục Trì Khiêm giữ chặt cổ tay của Cao Yến, đôi mắt lạnh lùng nhìn cô ta với một ngụ ý cảnh cáo. Không chút nương tay, anh dùng sức hất tay cô ta ra. Cao Yến mất thăng bằng, suýt chút nữa là đã ngã xuống.

"Cao Yến Yến! Cô nên suy nghĩ trước khi hành động đi chứ."

"Mục Trì Khiêm! Con xem ta là người vô hình sao hả? Trước mặt ta lại dám cư xử như vậy với Yến Yến?"

Mục Trạch Đông tức giận quát lớn. Anh nhìn người ông trước mặt, trên môi lại vẫn cứ nở nụ cười lạnh.

"Ông nội! Là cô ta gây sự trước."

"Còn không phải là vì nó yêu con sao? Mục Trì Khiêm! Con mau bảo đứa con gái kia xin lỗi Yến Yến ngay lập tức."

"Đã ức hiếp người của tôi, muốn đánh người của tôi, lại còn muốn bắt cô ấy xin lỗi... Cũng được thôi! Người là do tôi đưa tới, chi bằng cứ để tôi xin lỗi Cao tiểu thư."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK