Một lát sau…
Dương lão từ trong nhà đi ra, trên tay mang theo một hũ muối. Kỳ Thiếu Thương đứng bên ngoài cổng, nhìn thấy cảnh tượng đó thật sự là không chịu nổi nữa rồi. Dáng người cao lớn ấy vội vã chạy vào bên trong.
Hạ Hạo Dân cầm lấy hũ muối từ trong tay Dương lão rồi chậm rãi mở nắp hộp ra. Dương lão nhắm chặt mắt ngoảnh mặt quay đi chỗ khác. Đối với ông mà nói, cảnh tượng này thật sự quá sức khủng khiếp rồi. Lấy muối rải lên vết thương do roi mây gây ra…cảm giác đau đớn đó… nghĩ đến thôi cũng đã phải rùng mình.Lần trước Hạ Hạo Dân cũng dùng cách này để giày vò cô…
Dương lão nhớ rất rõ ngày hôm đó, An An đã đau đến ngất đi…
An An cuối gầm mặt, hai hàng nước mắt cứ nối tiếp nhau chảy ra. Siết chặt chiếc váy trong tay, cô cố trấn an bản thân mình không được khóc. Vậy nhưng cô không thể phủ nhận rằng, bản thân mình đang vô cùng lo sợ.
“Hạ Hạo Dân! Ông muốn làm gì?”
Một giọng nói lạ lẫm vang lên, xé tan đi cái bầu không khí căng thẳng đó. An An ngước mắt lên nhìn, chỉ là khi nhìn thấy người đó, cô dường như không dám tin vào mắt mình. Bao nhiêu tuổi nhục, bao nhiêu đau đớn, giống như một giọt nước tràn ly, cứ thế mà tuôn trào.
Hạ Hạo Dân nhìn thấy người kia, trong đôi mắt cũng không giấu được sự ngạc nhiên. Chẳng phải là đã hủy hôn rồi sao… Vậy thì kỳ thiếu thương còn đến đây để làm gì nữa…
Kỳ Thiếu Thương đưa mắt nhìn xuống, gương mặt đẫm lệ của cô tràn đầy trong đôi mắt anh. Nhìn xuống tấm lưng trần chằng chịt những vết thương vừa mới vừa cũ, Kỳ Thiếu Thương không thể không thấy đau lòng.
Cởi chiếc áo khoác ngoài ra khoác lên người cô, anh nhẹ nhàng dìu cô đứng dậy.
“Cô không sao chứ?”
An An nhìn anh, khẽ lắc đầu rồi nhỏ giọng đáp.
“Em không sao! Sao anh lại tới đây?”
“Doanh Doanh thấy lo lắng cho nên mới bảo tôi đi theo cô.”
Nghe anh nói thế, An An không nói gì. Cô chỉ cúi mặt, nở ra một nụ cười với đôi mắt mang nỗi đau khôn siết. Hạ Hạo Dân đưa mắt nhìn Kỳ Thiếu Thương một lúc rồi lên tiếng chấp vấn.
“Cũng đã hủy hôn ước rồi, Kỳ thiếu gia, cậu còn đến đây để làm gì?”
Đôi mắt lạnh lùng quay sang nhìn người vừa mới lên tiếng. Kỳ Thiếu Thương trầm giọng nói.
“Chỉ vì chuyện hủy hôn ước mà ông ra tay tàn nhẫn với con gái của mình như vậy sao?”
“Đó cũng là chuyện nhà của tôi, không phiền Kỳ thiếu gia bận lòng.”
“Thiếu Thương, anh đừng nói nữa. Ông ấy vốn không phải là ba ruột của em.”
Bầu không khí bỗng chốc trở nên vô cùng yên tĩnh, chẳng ai nói với ai thêm một câu nào nữa. Chỉ là trong lòng mỗi người đều đã âm thầm hiểu rõ lý do tại sao Hạ Hạo Dân lại ra tay tàn độc với cô đến vậy.
“Kỳ thiếu gia cậu nghe rõ chưa?”
“Cho dù cô ấy không phải là con ruột của ông thì ông cũng không thể ra tay tàn nhẫn với cô ấy như vậy.”
“Nói vậy… cậu là đang đau lòng cho nó sao? Cũng được thôi, vậy thì tôi bán nó cho cậu…Cậu thấy thế nào?”
Kỳ Thiếu Thương không trả lời, chỉ im lặng nhiều người trước mặt thật lâu. Mãi một lúc sau, anh mới lên tiếng.
“Cứ đưa một cái giá. Tùy ý ông muốn bao nhiêu cũng được. Nhưng ông phải viết một tờ giấy cam kết rằng, vĩnh viễn về sau cũng không được đến làm phiền cô ấy thêm bất cứ một lần nào nữa.”
“Được!”
[…]
Căn biệt thự của Thẩm gia lúc này lại vô cùng náo nhiệt…
Một chiếc xe quân sự vừa mới xuất hiện và đậu trước cửa, khiến tất cả những người có mặt ở đó đều ngạc nhiên. Rốt cuộc là có chuyện gì mà lại huy động cả đội xe chuyên dụng của quân đội đến đây…
Từ trên xe, một vị Thượng tá mặc trên người bộ đồng phục hải quân bước xuống khiến tất cả mọi người được một phen hoảng sợ. Theo phía sau còn có thêm hai lính đặc chủng Hải quân đi theo hộ tống. Cứ như thế, chẳng nói chẳng rằng mà cả ba người cứ thẳng bước tiến vào bên trong biệt thự của Thẩm gia.
Ở bên trong đại sảnh, Đinh Duật Phàm đứng đó, đối diện là Thẩm Vinh và Thẩm Đan Đan đang nhìn anh với một vẻ mặt khinh bỉ.
“Sao hả? Tôi đợi hơi bị lâu rồi đó.”
Thẩm Đan Đan lên tiếng chế giễu. Linh Lan cũng lo lắng nhìn anh không thôi. Vậy nhưng Đinh Duật Phàm lại chẳng nói gì, chỉ im lặng rồi nở một nụ cười. Đúng lúc đó, Thượng tá đưa theo người của mình đi đến trước mặt anh. Thẩm Vinh nhìn thấy thì liền nhận ra người kia… đó là Thượng tá Tiết Đinh Kha, một trong những người thân cận nhất với Thượng tướng Đô đốc Hải quân.
“Ngài Thượng tá sao lại đột nhiên đến đây? Không kịp tiếp đón, thật thất lễ.”
Thẩm Vinh vội vàng lên tiếng nịnh nọt, chỉ là Tiết Đinh Kha lại chẳng hề để mắt đến ông ta. Đi đến trước mặt Đinh Duật Phàm, Tiết Đinh Kha không mặn không nhạt nói.
“Thiếu gia! Thứ mà cậu muốn ngài Đô đốc đã sai tôi đưa đến đây rồi.”
Đinh Duật Phàm ngẩng mặt lên nhìn người trước mặt rồi cười. Khẽ gật đầu một cái, anh nói.
“Chú Kha! Cảm ơn chú.”
“Thiếu gia! Cậu hãy gọi tôi là Thượng tá.”
“Được! Ngài thượng tá… cảm ơn.”
Lúc này đây, tất cả những người có mặt trong phòng đều im lặng đến bất động. Thẩm Vinh và Thẩm Đan Đan bất ngờ đến nỗi không nói lên được nửa lời. Ban nãy, Tiết Đinh Kha gọi Đinh Duật Phàm là thiếu gia…còn nói là ngài Đô đốc đã sai ông ta mang thứ mà cậu cần đến đây…Vậy thì Đinh Duật Phàm…
“Đinh Duật Phàm… cậu là…”
“Cậu ấy là con trai độc nhất của ngài Đô đốc Hải quân.”
Câu trả lời của Tiết Đinh Kha khiến Thẩm Vinh giống như muốn té ngửa. Ngàn vạn lần ông ta cũng không bao giờ nghĩ tới, Đinh Duật Phàm vậy mà lại là con trai độc nhất của ngài Thượng tướng, Đô đốc Hải quân Đinh Duật Nhiên… nhưng có lẽ, người tiếc nuối nhất lúc này chẳng ai khác ngoài Thẩm Đan Đan. Cô ta vốn cho rằng anh chỉ là một tên bác sĩ nghèo hèn, không danh phận, không địa vị. Nào có nghĩ tới, anh vậy mà lại là con trai của Thượng tướng Đô đốc hải quân… Lần này thì cô ta tiết đến không thể nói nên lời…
Danh Sách Chương: