Mọi chuyện đến đây xem như đã rõ. Diệp Trăn Trăn sống trong thân phận của Hạ An An được Hạ Hạo Dân nhất mực cưng chiều. Cũng vì sự xuất hiện của Hạ An An mà Doanh Doanh bị ghẻ lạnh.
Sau đó không bao lâu, hai mẹ con cô liền rời khỏi Hạ gia và bắt đầu cuộc sống của riêng mình. Vì để thuận tiện tìm lại gia đình cho đứa bé gái năm đó, Lý Tuệ Anh đã mượn danh nghĩa của Lý Chiêu Anh để sống cho đến tận bây giờ. Còn về Lý Chiêu Anh, sống chết thế nào bà cũng không rõ.
Diệp Lang Quân nghe xong toàn bộ câu chuyện, xem như cũng đã hiểu được phần nào nỗi khổ của bà. Anh không trách bà, ngược lại còn phải cảm ơn bà ấy vì đã cứu em gái anh một mạng.
“Cô à! Cảm ơn… Cảm ơn rất nhiều.”
Diệp Lang Quân cúi đầu, nghẹn ngào nói lời cảm ơn. Lý Tuệ Anh mỉm cười, khẽ lắc đầu rồi nói.
“Không cần cảm ơn! Cứ xem như là cô đang chuộc lỗi cho chị của mình đi.”
“Cô à! Vậy bây giờ… con bé đang ở đâu?”
“Em gái cậu đang ở chỗ của Kỳ Thiếu Thương.”
Mục Trì Khiêm lên tiếng trả lời. Diệp Lang Quân nhìn anh rồi khẽ nhếch môi lên cười.
“Cảm ơn!”
“Con… xin phép đi trước. Đợi con xác minh rõ mọi chuyện sẽ đưa con bé đến cảm ơn cô.”
“Được rồi! Con mau đi đi.”
Diệp Lang Quân gật đầu chào bà rồi vội vã xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng cao cao thẳng tấp ấy, Lý Tuệ Anh khẽ nở một nụ cười nhẹ nhõm. Tảng đá đè nặng trong lòng bà suốt ngần ấy năm trời, cuối cùng cũng có thể buông xuống được rồi.
Mọi chuyện xem như đều đã được làm rõ, có lẽ cũng nên trả tất cả về với vĩ đạo vốn có của nó rồi.
Mục Trì Khiêm đi về phía Doanh Doanh. Nhìn gương mặt ngơ ngác cùng đôi mắt sầu não của cô, anh lại thấy đau lòng. Nếu như cô không bị mất đi ký ức, biết rằng bản thân cũng có ba, cũng sẽ được yêu thương, vậy thì có lẽ cô sẽ vui biết mấy. Tiếc là bây giờ, đến cả bản thân mình là ai cô cũng không nhớ rõ… thật là đau lòng chết đi được…
Đưa tay chạm nhẹ lên gương mặt của cô, anh dịu dàng nhìn cô rồi hỏi.
“Em sao vậy? Có chỗ nào không khỏe sao?”
Doanh Doanh đưa mắt nhìn anh, gương mặt buồn buồn vẫn cố nặn ra một nụ cười.
“Chỉ hơi mệt một chút thôi, không sao.”
“Vậy anh đưa em về nhà nghỉ ngơi trước được không?”
Cô không trả lời, chỉ đưa mắt nhìn lên gương mặt của những người trong phòng rồi khẽ cúi đầu xuống.
“Được! Anh đưa tôi về nhà đi.”
Thật sự mà nói ngay lúc này, ngoài anh ra cô cũng chẳng dám tin tưởng ai cả. Mặc dù nghe anh nói người đó là mẹ ruột của cô, nhưng cô lại chẳng dám ở cùng chỗ với bà. Cô cũng không biết phải nói sao để người khác hiểu, chỉ là ngay lúc này cảm giác của cô thực sự rất khó để diễn tả bằng lời. Có lẽ, cô cần thời gian… một khoảng thời gian đủ dài để cô có thể làm quen với mọi thứ.
Thở một hơi thật dài, Mục Trì Khiêm đứng lên rồi nói với Lý Tuệ Anh.
“Mẹ! Con đưa cô ấy về nhà trước.”
“Ừm… Trì Khiêm… con bé phải nhờ con chăm sóc rồi.”
“Mẹ đừng nói vậy! Cô ấy là vợ của con. Chăm sóc cho cô ấy là trách nhiệm của con.”
“Cảm ơn… Cảm ơn con.”
“Vậy… Con xin phép đi trước.”
Nhìn theo bóng lưng hai người khuất sau cánh cửa, Lý Tuệ Anh chỉ biết buông một tiếng thở dài. Tình yêu mà Mục Trì Khiêm dành cho con gái của mình bà đều nhìn thấy. Thật mong sao chuyện này sẽ cứ êm đềm mà trôi qua. Người có tình rồi sẽ được hạnh phúc.
[…]
Mục Trì Khiêm đưa Doanh Doanh trở về biệt thự của mình. Bước chân vào bên trong, một cảm giác quen thuộc lại xuất hiện khiến cô cảm thấy có chút khó thở. Rõ ràng là rất quen thuộc, vậy thì tại sao cô lại chẳng thể nào nhớ ra được chút gì kia chứ.
“Em sao vậy?”
Câu hỏi của anh khiến cô giật tít. Quay sang nhìn gương mặt điển trai của người bên cạnh, Doanh Doanh buồn rầu nói.
“Có phải… tôi từng sống ở đây không?”
Đôi mắt dịu dàng mang theo nét buồn nhìn cô gái nhỏ. Anh khổ sở cố gắng gượng cười mà gật đầu trả lời cô.
“Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là ở đây. Em… Không nhớ sao?”
Doanh Doanh im lặng không trả lời. Cô cúi mặt xuống lắc đầu chán nản.
“Tôi thật sự không nhớ được gì cả.”
“Không sao! Chúng ta từ từ tìm lại kí ức.”
“Lỡ như… Cả đời này tôi đều không thể nhớ ra thì sao?”
“Cũng không sao! Chỉ cần em ở cạnh anh thôi, có nhớ ra hay không đều không quan trọng.”
Phải! Anh chỉ cần cô mãi mãi ở bên cạnh anh mà thôi. Những chuyện xưa cũ, có nhớ ra hay không cũng đều không quan trọng. Bởi lẽ anh tin vào thứ gọi là tình yêu. Anh đã làm cho cô yêu anh một lần thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai. Chỉ cần cô còn ở bên cạnh anh, bất kể bao lâu anh cũng đều không ngại.
“Đi thôi! Vào trong trước đã.”
Nhẹ nhàng dìu cô đi vào trong, anh lại len lén đưa đôi mắt buồn buồn nhìn cô. Cũng vẫn là trách anh quá sơ ý, không bảo vệ cho cô chu toàn. Nếu ngày đó anh không bỏ đi thì bây giờ mọi chuyện đã không thành ra nông nỗi như thế này.
Bước chân vào đến phòng khách, anh đột nhiên phải dừng lại. Bên trong đó, một dáng người quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt anh. Dáng người nhỏ nhắn ấy, đã rất lâu rồi anh không thể nhìn thấy. Vậy mà bây giờ lại xuất trước mặt anh.
Người kia đứng dậy, chậm rãi xoay người lại phía sau. Đôi mắt to tròn mang theo nét tinh nghịch khẽ nghiêng đầu nhìn anh. Đôi môi nhỏ nhắn cong lên một nụ cười rạng rỡ.
“Em trai nhỏ! Đã lây không gặp.”
“Hắc Mộc Yên Chi! Là chị thật sao?”
“Sao hả? Mới mười năm không gặp mà đã không nhận ra chị nữa rồi?”
Vừa nói, Hắc Mộc Yên Chi vừa tiến về phía anh. Mục Trì Khiêm đứng đó, lại chẳng thể phản ứng lại được. Sự xuất hiện của cô ấy… quá đỗi đột ngột. Đột ngột đến nỗi anh không dám tin đây là sự thật.
Đứng trước mặt anh, Hắc Mộc Yên Chi trầm ngâm quan sát. Nhìn anh một lúc lâu, nơi đáy mắt cô ấy hiện lên rõ vô vàng điều muốn nói.
“Em trai nhỏ à! Là em không nhận ra chị… hay phải nói là em đã có người khác nên không còn nhớ đến chị nữa rồi?”
“Hắc Mộc Yên Chi…”
"Ây da… Nếu đúng là như vậy… chị sẽ đau lòng lắm… "
Danh Sách Chương: