"Con m.ẹ nó! Mục Trì Khiêm, chuyện quan trọng như vậy tại sao cậu lại không nói cho chúng tôi biết hả?"
Đinh Duật Phàm vừa đi vào phòng tạm giam thì đã lớn tiếng trách móc. Chuyện Mục Trì Khiêm và Doanh Doanh kết hôn theo hợp đồng khiến cho bọn họ sốc đến không thể nào sốc hơn. Quả đúng là tin hot, hot hơn cả scandal của những ngôi sao đình đám trong làng giải trí nữa kìa.
"Sáng mai... à không! Nội trong tối hôm nay, gương mặt đẹp trai của cậu sẽ xuất hiện trên trang nhất của tất cả các bài báo."
Đó là lời khẳng định của Kỳ Thiếu Thương. Tin nóng sốt dẻo như vậy, bọn tạp chí lá cải đó làm sao có thể bỏ qua được kia chứ. Chắc chắn, đến cả tháng sau thì tin này vẫn là tin giật gân nhất.
Mục Trì Khiêm vẫn luôn giữ im lặng, anh ngồi tựa lưng vào ghế, chăm chú suy nghĩ điều gì đó. Tại sao... Vương Thừa Vũ lại có được bản hợp đồng của anh và cô... Đó chính là chuyện khiến anh nghĩ mãi không thông. Bản hợp đồng hôn nhân đó vốn dĩ là bí mật của hai người, lúc đầu là muốn dùng nó để vạch rõ ranh giới trong mối quan hệ của anh và cô. Sau này khi biết được cô lại là người mà anh tìm kiếm lâu nay thì bản hợp đồng đó cũng thôi không còn hiệu lực nữa. Vậy nên...
"Lão Mục à! Lần này cậu đi xa quá rồi đó."
Kỳ Thiếu Thương không nhịn được mà nhỏ giọng chen vào một câu. Không cần biết là giữa anh Doanh Doanh có mối quan hệ như thế nào, nhưng chuyện lập ra bản hợp đồng hôn nhân đo thì có vẻ như là đã đi xa quá rồi. Bây giờ lại còn bị người ta nắm được bằng chứng, bản thân bị bắt tạm giam, ông nội của anh lại bị sốc đến độ bệnh tim tái phát, tập đoàn Mục thị như rắn không đầu... Cục diện đã hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của anh rồi.
"Lập tức đưa tôi ra khỏi đây."
Mục Trì Khiêm không mặn không nhạt mà nói với hai người bạn tri kỷ của mình. Mọi chuyện đã lệch khỏi quĩ đạo ban đầu nên anh không thể ngồi yên được nữa. Chuyện về bản hợp đồng đó, nếu anh không ra mặt thì người gặp rắc rối chắc chắn là cô.
"Yên tâm! Diệp Lang Quân và luật sư đang làm việc với cảnh sát. Cậu sẽ mau chóng được đưa ra khỏi đây sớm thôi."
Chỉ cần tìm được nhân chứng và vật chứng có thể chứng minh anh vô tội thì anh sẽ được thả ngay thôi mà. Nhưng bản thân anh không hề làm ra những chuyện đó, vậy thì có gì để sợ kia chứ. Chỉ là... Người tính lại không bằng trời tính., Diệp Lang Quân mới đó mà đã đến rồi.
Vừa bước vào phòng, gương mặt Diệp Lang Quân đã hiện rõ sự bực dọc. Đôi mắt tĩnh lặng bỗng chốc lại dậy sóng, anh nhỏ giọng nói với những người kia.
"Xảy ra chút chuyện, cậu tạm thời không thể ròi khỏi đây được?"
"Tại sao chứ?"
"Bởi vì... "
[...]
"Người của tôi sẽ không bao giờ phản bội tôi. Hắn nợ tôi một mạng nên nhất định sẽ dùng cả mạng sống của mình để giúp tôi."
Vương Thừa Vũ cong môi lên cười, đôi mắt vui vẻ nhìn chằm chằm vào Doanh Doanh đang ngồi trước mặt. Lúc còn ở bên Nhật, nhận được lời đề nghị của Diệp Lang Quân, anh đã lên kế hoạch rất tỷ mỉ rồi mới trở về đây. Người giúp anh thực hiện kế hoạch lần này chính là người không bao giờ dám phản bội anh. Bởi lẽ hắn không chỉ nợ anh một ân tình mà còn mợ anh tận hai mạng người. Vậy nên hắn... tuyệt đối không bao giờ phản bội anh.
Doanh Doanh ngồi đó, lặng lẽ quan sát người trước mặt. Cô bán tín bán nghi, không dám tin tưởng hoàn toàn vào lời Vương Thừa Vũ nói. Nhưng đâu đó trong đôi mắt xinh đẹp ấy, vẫn không thể giấu đi sự lo lắng bên trong.
Nhìn thấy biểu cảm của cô, Vương Thừa Vũ bật cười.
"Cô nghĩ thử xem, Mục Trì Khiêm có thân phận gì? Bạn bè của cậu ta lại có thân phận gì, tại sao đến tận bây giờ vẫn không thể đưa cậu ta ra ngoài?"
"Dở trò bỉ ổi sau lưng người khác, anh không tự cảm thấy xấu hổ sao?"
"Ha... Tôi cảm thấy rất thú vị mà."
"Quả nhiên anh không khác với lời đồn chút nào."
"Cô lại quá khen rồi. Sao nào, có muốn suy nghĩ lại về lời đề nghị của tôi một chút không?"
Doanh Doanh lại rơi vào im lặng, bây giờ, cô giống như đang đứng ở một ngã ba đường, bất kể là chọn rẽ sang hướng nào thì cũng sẽ có hậu quả.
Nếu cô giao dịch với hắn, người khác sẽ nói cô thấy anh gặp chút khó khăn thì liền muốn rời đi. Nếu cô ở lại, họ cũng sẽ nói cô vì muốn chiếm lấy toàn bộ tài sản của anh nên mới ở lại. Dù là chọn như thế nào, người mang tiếng xấu cũng vẫn là cô. Vương Thừa Vũ quả thật rất biết cách ép người khác vào đường cùng. Cô bây giờ, tiến không được lùi cũng không xong.
Nếu như đã lỡ mang tiếng xấu vậy thì cũng phải làm được chuyện có ích.
"Anh hứa có giữ lời không?"
"Đương nhiên!"
"Được! Tôi đồng ý lời đề nghị của anh. Anh phải giữ lời hứa, nếu không tôi là người đầu tiên sẽ giết anh."
"Được! Cô cứ yên tâm."
"Khi nào anh ấy bình an vô sự trở về nhà, tôi sẽ đến."
"Được!"
Nói rồi, Doanh Doanh đứng dậy xoay người rời đi. Ra khỏi căn biệt thự của Vương Thừa Vũ, cô đưa tay lên lau nước mắt.
"Mục Trì Khiêm... em xin lỗi... "
Danh Sách Chương: