“Vâng, vâng, cậu Lý, tôi đi lấy ngay!”
Trần Hổ gật đầu, vội vàng đứng dậy.
Vệ sĩ của Lý Tiếu Lai cũng giúp đỡ.
Một đám người tìm một vali cỡ lớn, máy đếm tiền hoạt động không ngơi.
Từ đầu đến cuối kéo dài chừng nửa giờ, lúc Tần Khải bắt đầu mất kiên nhẫn, khoản tiền này mới được đếm xong toàn bộ.
“Hai mươi ba triệu, cộng thêm lãi sáu năm, tính hết cho anh, hai mươi lăm triệu, anh đếm xem, hay là…”, Lý Tiếu Lai chỉ vào vali, ra vẻ tươi cười nói.
“Được rồi, không cần đếm, anh cũng không dám lừa tôi đâu, đúng không?”, Tần Khải vươn tay nhận vali, nheo mắt cười nhìn thẳng vào mắt Lý Tiếu Lai.
“Đương nhiên, đương nhiên…”
Lý Tiếu Lai không dám nói gì trước mặt, chỉ đành cười cười liên tục gật đầu.
Lần đầu tiên thấy Lý Tiếu Lai dễ nói chuyện như vậy, Trần Hổ ở bên cạnh cũng sững người.
Dụi mắt mấy lần, ông ta mới dám xác nhận bản thân không phải đang mơ.
Chỉ là nghĩ đau cả đầu, Trần Hổ cũng không thể nghĩ đến, từ khi nào mà Trung Hải xuất hiện một nhân vật lợi hại đến vậy?
“Con người mà, bản thân anh không biết được, cũng không thể đoán trước được. Trong cuộc đời có rất nhiều chuyện bất ngờ, đây là chuyện không ai có thể khống chế. Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, nếu có người vươn tay dài quá, ham muốn quá nhiều, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt. Thế nào, tôi nói cũng đúng chứ?”
Tần Khải đi đến cửa, đột nhiên đứng bên cạnh Lý Tiếu Lai.
Khoảng cách giữa hai người không xa, Tần Khải nhìn thẳng mắt Lý Tiếu Lai, híp mắt cười nói đầy thâm ý.
“Đúng, đúng…”
Lý Tiếu Lai cười theo gật đầu, ánh mắt mấy lần muốn dời đi, chỉ sợ Tần Khải nhìn ra gì đó.
Đương nhiên hắn ta nghe hiểu, Tần Khải đang cảnh cáo mình, nhắc nhở hắn ta.
Lý Tiếu Lai hoảng sợ trong lòng, hai tay nắm chặt, ánh mắt nhìn theo Tần Khải ra cửa.
“Được rồi, làm phiền rồi, cậu Lý đi cẩn thận, chúng ta gặp lại sau, ha ha…”, Tần Khải nghiêng đầu cười, ung dung rời khỏi công ty Quang Hổ, đi vào thang máy”.
“Mẹ kiếp, tên khốn này, hắn ta nghĩ mình là ai chứ, dám đe dọa tôi, con mẹ nó!”
Tần Khải vừa đi, Lý Tiếu Lai đã không nhịn được cơn giận, đá mấy cái vào cửa.
“Cậu Lý, hắn ta là ai vậy, sao tôi chưa từng nghe nói đến, vả lại, sao cậu lại sợ hắn ta như vậy?”, Trần Hổ ở bên cạnh nghiến răng lên tiếng, cơn giận này, ông ta không nhịn nổi.
“Tôi sợ hắn ta? Con mẹ nó, mắt mọc ở mông à? Tôi chỉ đang nhường thôi, tên lưu manh úng não này, sớm muộn gì tôi cũng tính sổ với hắn ta! Mẹ nó cứ chờ xem, hừ!”
Lý Tiếu Lai nghiến răng, hung hăng giận dữ.
Trong lòng đầy sát ý với Tần Khải.
Lại nói đến tập đoàn Triệu Thị, Tần Khải vừa đi, Vương Kỳ đã cảm thấy khó chịu trong lòng.
Lý trí nói cho cô ấy biết, lúc đó chỉ là vì Tần Khải không muốn mất mặt, nên mới đánh cược với Phó Diệu Bang, nhưng Vương Kỳ cứ cảm thấy không yên lòng.
Ngẫm nghĩ một hồi, buổi chiều lại không thấy bóng dáng Tần Khải đâu, Vương Kỳ mới cảm thấy có gì đó bất thường.
Cô ấy sốt ruột chạy đến phòng làm việc của Triệu Băng Linh, nói rõ tình huống lúc đó.
“Cô nói là anh ấy chạy đến Quang Diệu đòi nợ?”
Triệu Băng Linh ngồi trước bàn làm việc, một tay gõ mặt bàn theo từng nhịp, vẻ mặt có chút nghi ngờ.
“Không nói chắc! Đã đến giờ này rồi vẫn chưa thấy người đâu, Băng Băng, cô nói xem… Không phải anh ấy thực sự xảy ra chuyện rồi chứ?”, Vương Kỳ lại nhìn đồng hồ, vẻ mặt lo lắng.
Cô ấy chỉ là muốn khiến Tần Khải xấu mặt trở thành trò cười, nhưng không ngờ lại khiến Tần Khải gặp chuyện.
Nếu Tần Khải thật sự có chuyện gì, trong lòng Vương Kỳ thực sự rất dằn vặt.
Triệu Băng Linh không tiếp lời, nhưng ánh mắt vẫn có chút lo lắng.
Với món nợ của Quang Hổ, những người được cử đi đòi tiền, khi về đều trong tình trạng bị đánh đến nhập viện, còn có mấy người trẻ tuổi vào thẳng phòng ICU.
Triệu Băng Linh thực sự không có cách gì, nên mới xem như đó là khoản nợ chết.
Nếu Tần Khải qua đó, theo Triệu Băng Linh tính toán, tám phần là xảy ra chuyện rồi.
“Tên khốn này! Vương Kỳ, không phải bảo cô coi chừng anh ấy sao, cô làm gì thế hả? Lại bảo anh ta gây chuyện cho tôi!”, Triệu Băng Linh đứng dậy, tức giận giậm chân.
“Tôi… Tôi cũng không ngờ anh ấy dám đi thật?”
Vương Kỳ cười khổ, nhìn Triệu Băng Linh, cô ấy mới thử thăm dò hỏi: “Băng Băng, hay là cô gọi điện thoại hỏi thử?”
“Chắc chắn anh ấy không dám đi, tôi hiểu rõ tên đó”. Triệu Băng Linh cứng miệng, nhưng trong lòng cũng đang tự thuyết phục mình Tần Khải sẽ không phải là tên ngốc tự gây phiền toái cho bản thân.
Lấy điện thoại ra, Triệu Băng Linh do dự chốc lát nhưng vẫn gọi cho Tần Khải.
Đến khi điện thoại đưa đến bên tai, sắc mặt Triệu Băng Linh trở nên khó coi: “Nguy rồi, tắt máy rồi! Kỳ Kỳ, cô nói xem không phải anh ấy đi thật rồi chứ?”
“Tôi nào biết được chứ? Hay chúng ta báo cảnh sát đi!”
“Báo cảnh sát không kịp rồi, chúng ta cùng đi xem”.
Triệu Băng Linh cầm áo khoác treo trên ghế, muốn đi ra ngoài.
Ngoài miệng nói không sao, nhưng nếu Tần Khải thật sự gặp chuyện, hoặc là bị công ty liên lụy thì Triệu Băng Linh cũng không yên lòng.
Vương Kỳ đi theo phía sau, hai người đang định ra ngoài.
Bỗng nhiên, cửa phòng làm việc bỗng bị đẩy ra, quả thật là Phó Diệu Bang cầm giấy tờ đi vào.
“Tổng giám đốc Triệu, Kỳ Kỳ, hai người đây là…”
Phó Diệu Bang cười xòa, ánh mắt không đứng đắn nhìn hai mỹ nữ.
“Tiểu Phó, anh đến đúng lúc lắm, đến công ty Quang Hổ, tìm Tần Khải giúp tôi”. Triệu Băng Linh không chần chừ, trực tiếp ra lệnh.
Vương Kỳ cũng không vui: “Đều là chuyện tốt do anh gây ra, nếu người ta xảy ra chuyện, tôi tìm anh tính sổ!”
“Tìm anh ta… Chuyện là do anh ta tự mình ôm vào người, tôi cũng không ép mà? Lại nói nữa, nếu không quay về thì cũng chỉ bị đau đớn da thịt thôi, người trẻ tuổi không chịu nổi, sớm muộn cũng bị bị thiệt, tôi cũng là muốn tốt cho anh ta thôi”.
Phó Diệu Bang cắn răng, cứng miệng ngụy biện.
“Anh cho rằng anh ấy là người thường sao? Anh ấy là tổng giám đốc Triệu…” Vương Kỳ Tức giận chỉ vào Phó Diệu Bang.
“Kỳ Kỳ, đừng nói bậy!”
Không đợi Vương Kỳ nói hết, Triệu Băng Linh lập tức cắt lời cô ấy.
Vương Kỳ tức giận giậm chân, đứng bên cạnh.
“Thôi vậy, chúng ta vẫn nên đi thôi!”
Triệu Băng Linh cũng không yên tâm về Phó Diệu Bang, ngẫm nghĩ một lúc, vẫn quyết định tự mình đi tìm Tầm Khải.
Hai người thu dọn xong đang định ra cửa thì âm thanh cười nói vui vẻ bỗng nhiên vang lên.
“Em muốn đi đâu vậy, vợ à?”
Nghe thấy vậy, Triệu Băng Linh quay đầu, nhìn thấy Tần Khải kéo theo một vali lớn, ung dung đi đến.
Bị gọi là vợ ở trước mặt mọi người, sắc mặt Triệu Băng Linh lạnh lùng, cũng không đáp lời, trực tiếp quay đầu đi vào phòng làm việc.
Thấy vậy, Vương Kỳ thở phào nhẹ nhõm, ở bên cạnh cười trộm, Tần Khải không hề bị thương, vậy là chẳng sao rồi.
Phó Diệu Bang nhìn thấy Vương Kỳ đang cười, còn tưởng Tần Khải đang gọi Vương Kỳ.
Cơn giận trong lòng lại càng sôi sục.
Anh ta lạnh lùng liếc nhìn Tần Khải, Phó Diệu Bang cười lạnh tiến lên, chắn trước mặt đối phương.
“Gọi ai là vợ vậy, đây là công ty, không phải nơi anh liếc mắt đưa tình! Này… Còn cầm theo vali, ha ha… Anh đúng là tự biết mình đấy. Được, tự biết mình không được, thì sớm cút khỏi đây, công ty chúng tôi không nuôi thứ vô dụng”.
“Cút? Cút gì chứ? Phó phòng Phó, đầu anh úng nước sao?”
Tần Khải gọi hai chữ Phó, còn cố ý nhấn mạnh.
Câu này hiển nhiên đã giẫm trúng vào yếu điểm Phó Diệu Bang, khiến vẻ mặt Phó Diệu Bang khó coi vô cùng.
Danh Sách Chương: