Nhóm bảo vệ nghe thấy thế thì sấn sổ tới ngay, các tiếng gào thét vang lên liên tục.
“Dừng tay lại!”
Đột nhiên cánh cửa phòng bao mở ra, bốn người đàn ông trung niên hớt hải đi vào.
“Dương Luân, tôi thấy ông chán sống rồi đấy!”
Người lên tiếng là một người đàn ông cao lớn nhưng hơi bị gù.
Dáng vẻ của người này trông rất uy nghiêm.
“Chủ tịch!”
Táy giám đốc sợ điếng người rồi lắp bắp chào hỏi.
Đến nhà họ Triệu cũng sợ đến mức nhảy dựng lên.
Đây chính là Đinh Kim Phúc chủ tịch của khách sạn Kim Phúc.
Nhiều năm trước, ông ấy đã gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, sau đó đã tạo ra khối tài sản khổng lồ cùng chỗ đứng như hiện nay ở Trung Hải.
Có thể nói Trung Hải có thể phát triển kinh tế mạnh hơn vùng Giang Nam là nhờ khá nhiều vào công của Đinh Kim Phúc.
Một người có tầm ảnh hưởng như vậy vừa xuất hiện, mọi người nhà họ Triệu, kể cả Triệu Băng Linh cũng vội vàng đứng dạy thể hiện sự tôn trọng.
“Chủ tịch Đinh!”
“Ông Đinh, ông còn nhớ tôi không? Tôi là Tiểu Triệu, tháng trước mới dùng bữa với ông xong”.
Vợ chồng bác cả của Triệu Băng Linh đầy vẻ nịnh bợ bắt chuyện.
Triệu Băng Linh nhìn mà thấy rùng cả mình.
“Tiểu sư thúc, người không sao chứ ạ?”
Trương Khải lao đến cạnh Tần Khải nhanh như tên lửa, say đó quan tâm hỏi han.
Tần Khải chẹp miệng như thể mất hứng: “Các người không thể đến chậm một chút à? Tôi đang chuẩn bị ra tay mà…”
Đầu Trương Khải đầy vạch đen.
“Dương Luân, ông hãy giải thích rõ ràng cho tôi, chuyện này là thế nào?”
Đinh Kim Phúc lườm Dương Luân như muốn ăn thịt ông ta, nhưng vừa nói xong thì ông ấy đã ho khù khụ.
Có thể thấy sức khoẻ của Đinh Kim Phúc không tốt.
Nếu không nhờ có thư ký đỡ thì chắc ông ấy đã tức đến mức nổ phổi rồi.
“Chuyện… chuyện gì ạ?”
Song, Dương Luân cũng không hiểu ra làm sao nên hỏi lại.
“Lại định giả ngu à?”
Đinh Kim Phúc nghe xong thì suýt tức đến mức bùng cháy.
Vệ sĩ đứng sau lưng ông ấy bước ra rồi xách cổ Dương Luân lên bằng một tay trước mặt tất cả mọi người, sau đó còn tát cho ông ta hai phát.
Chờ khi vệ sĩ ném Dương Luân xuống thì mặt ông ta đã sưng phù, nói chung là thảm.
Đinh Kim Phúc hỏi lại: “Tôi hỏi lại lần cuối, là ai đã làm hỏng chiếc xe ba bánh của bác sĩ Tần?”
“Bác sĩ… Tần ạ?”
Dương Luân nghệt mặt ra, sau đó lắp bắp mãi mới được một câu.
Ông ta ngẩn ngơ nhìn Tần Khải, thậm chí còn quên luôn cơn đau trên mặt.
Ở đây chỉ có mỗi Tần Khải họ Tần.
Lẽ nào bác sĩ Tần mà Đinh Kim Phúc vừa nhắc đến lại là anh?
Chẳng lẽ chủ tịch đến đây vì thằng ôn này?
Không chỉ có Dương Luân mà tất cả nhà họ Triệu cũng đang ngây ra như tượng, sau đó kinh hãi nhìn Tần Khải.
Họ cũng chẳng hiểu chuyện này là thế nào.
Còn Tần Khải thì làm như mình chẳng liên quan, anh tươi cười ngồi xuống rồi rót một cốc nước, sau đó nhàn nhãn nhâm nhi.
Tất cả mọi người đều đứng, chỉ có mình anh ngồi.
Đinh Kim Phúc đang ở đây nên chẳng có ai dám tuỳ ý như anh.
Nhỡ làm Đinh Kim Phúc nổi giận thì nhà họ Triệu sẽ bị xoá sổ khỏi Trung Hải mất.
“Bác sĩ Tần là khách quý mà tôi mời đến mà ông dám đón tiếp thế à?”, Đinh Kim Phúc sa sầm mặt.
Khách quý? Tên trông như ăn mày này là khách quý của chủ tịch ư?
Dương Luân thấy mình như bị sét đánh, toàn thân ông ta mềm nhũn, sợ đến mức suýt tè ra quần, giờ không dám ho he một câu.
“Chủ tịch Đinh, ban nãy tên này đòi xé rách mồm sư thúc của tôi ra đấy…”
Trương Khải đổ thêm dầu vào lửa.
“Hừ, ông ta ăn gan hùm mật gấu nên mới dám bất lịch sự với bác sĩ Tần như vậy, Đại Hải, xử lý đi!”
Đinh Kim Phúc lạnh lùng dặn dò vệ sĩ.
Vệ sĩ ban nãy lại lôi Dương Luân dậy, sau đó tát cho ông ta thêm vài phát nữa. Miệng Dương Luân đã bật máu, thậm chí còn gãy vài cái răng.
Cả gian phòng chỉ còn lại tiếng kêu gào của ông ta cùng tiếng bạt tai chan chát.
Tên giữ cửa thấy thế cũng sợ đến mức co rúm người.
Lẽ nào Tần Khải thật sự là người có lai lịch ư?
Xong rồi, tình thế đảo ngược rồi.
Nhà họ Triệu thì vẫn đứng như trời trồng.
Rốt cuộc đang có chuyện gì vậy? Hình như có gì đó sai sai nha.
Dương Luân đã bị đánh đến bất tỉnh, song Đinh Kim Phúc vẫn không hề quan tâm.
Ngược lại, ông ấy đi về phía Tần Khải rồi mỉm cười nói: “Bác sĩ Tần, chuyện trước đó là do tôi dạy nhân viên không nghiêm nên đã làm bác sĩ hoảng sợ, tôi xin chân thành xin lỗi bác sĩ”.
Nghe thấy thế, nhà họ Triệu đều há hốc miệng.
Ai nấy đều không tin vào mắt mình.
Triệu Băng Linh cũng thấy khiếp đảm.
Rốt cuộc Tần Khải có mặt mũi tới mức nào mà đến Đinh Kim Phúc cũng phải xin lỗi anh?
Phải biết rằng Đinh Kim Phúc là nhân vật có tầm ảnh hưởng rất lớn ở Trung Hải, thế mà hôm nay lại xin lỗi một người thanh niên ngoài 20 tuổi, đã thế còn có vẻ khúm núm nữa.
Tần Khải cũng hãnh diện quá đi!
“Ông không cần xin lỗi tôi, tại tôi ăn mặc hơi bô nhếch nên người ta mới hiểu lầm”.
Tần Khải xua tay rồi cười đáp.
Đinh Kim Phúc ngẩn ra, hiểu lầm Tần Khải chưa tha lỗi cho mình.
Ông ấy vội nói thêm: “Bác sĩ Tần, ai dám nói cậu ăn mặc bô nhếch, để tôi xé mồm nó ra”.
Tần Khải phù cười, sau đó huýt sáo về phía người gác cửa.
“Là người đó đã đá hỏng xe của tôi, giờ ông định đền thế nào?”
Nghe thấy thế, tên gác cửa sợ mất mật.
Tiếng tim đập như đánh trống vang đâu đây.
Hắn lập tức quỳ xuống rồi cất giọng cầu xin: “Anh ơi, em sai rồi. Là em có mắt như mù, xin anh tha cho em lần này. Em thật sự không biết anh là khách của chủ tịch, nếu ngay từ đầu anh báo tên thì…”
Nhưng hắn còn chưa nói xong, Ngô Bình đã chen ngang.
“Ý anh là tôi sai trước hả? Có phải ai đến đây mà muốn vào khách sạn thì phải hợp ý anh không?”
Tên kia ý thức được mình đã lỡ lời nên nhanh chóng tự vả hai cái.
“Em… là em sai, em đáng chết”.
Đinh Kim Phúc thấy thế thì càng sôi tiết hơn.
Ông ấy không hiểu tại sao lại tuyển mấy tên ngu đần này vào làm việc trong khách sạn.
“Lôi thằng kia ra ngoài đánh chết cho tôi!”
Trong cơn giận, Đinh Kim Phúc không hề nương tay chút nào.
Dẫu sao, ông ấy cũng đang cần Tần Khải chữa bệnh cho mình.
Danh Sách Chương: