Quả nhiên, vừa vào cửa, Tần Khải đã nhìn thấy ba gương mặt lạnh lùng đang nhìn anh.
Nhất là Triệu Băng Linh đứng chính giữa, ánh mắt lạnh lẽo, thiếu điều muốn đông lạnh cả anh.
Thấy tư thế như muốn tra khảo của ba bên, Tần Khải theo bản năng dừng bước, gương mặt nở nụ cười vô hại.
“Mỹ nữ Băng Băng chúng ta giận rồi, chuyện vừa nãy, anh định giải thích thế nào?”. Bộ dạng Vương Kỳ hóng hớt, hoàn toàn không xem đây là chuyện lớn.
Chu Tư Tư cũng cảm thấy chuyện không nghiêm trọng gì, vội tiến lên, vẻ mặt tủi thân: “Băng Băng, chuyện không phải như cậu nghĩ đâu…”
Tần Khải bỗng chốc cũng đau đầu.
Lời này không phải nên do anh nói sao?
Lấy cớ bị cướp thì thôi vậy, thế nhưng Triệu Băng Linh vẫn rất phối hợp với Chu Tư Tư.
“Tôi biết, không phải do cậu”.
Vừa dứt lời, ánh mắt Triệu Băng Linh nhìn Tần Khải, hung dữ như muốn giết người vậy.
“Tần Khải, anh tính giải thích thế nào?”
Giải thích thế nào?
Ba con cọp cái đã viết xong cả bản án rồi.
Đây là định tội trước rồi mới hỏi tội.
Chu Tư Tư khoanh tay, vẻ mặt vui sướng khi thấy người gặp hoạ, muốn cười lại không dám cười, cố gắng kiềm chế.
Vương Kỳ cũng khoanh tay, bộ dạng như sắp có kịch hay xem rồi.
Tần Khải lẻ loi đứng ở cửa, bỗng chốc trở thành đối tượng chỉ trích của mọi người, một mục tiêu sống hoàn hảo.
“Vợ à, không phải em nghĩ là anh là người xấu, lưu manh đấy chứ? Bởi vì em không biết, cho nên em mới biết. Câu nói này là một câu triết lý, em rất khó mà hiểu được”.
Tần Khải thả tay, vẻ mặt có chút sâu xa khó hiểu, thực ra là đang nhìn trộm phản ứng của ba người.
Chu Tư Tư vừa nghe thấy mình cũng bị kéo vào thì, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Quả nhiên hổ cái đều là ngực lớn không não, người xưa nói không bao giờ sai.
Còn về Vương Kỳ, cô ấy khẽ nheo mắt đầy hứng thú đánh giá Tần Khải, tựa như nghe hiểu ra gì đó.
Triệu Băng Linh sững người, nhưng cô chẳng mấy chốc đã phản ứng lại, vẻ mặt bỗng trở nên u ám.
“Anh đang nghi ngờ trí tuệ tôi sao? Tần Khải, anh đang chơi với lửa đấy, hôm nay anh nói cái gì cũng vô dụng thôi!”, Triệu Băng Linh xắn tay áo, dáng vẻ như sắp ra tay.
Có thể khiến một cô gái tức giận đến mức này, Tần Khải đúng là dạng đỉnh chóp.
Triệu Băng Linh vừa nhắc nhở, Chu Tư Tư cũng phản ứng lại.
Bỗng chốc cô ấy tức giận không thôi.
“Anh là đồ lưu manh, suýt chút nữa đã làm tôi lú lẫn, đúng là đáng sợ”.
“Cái gì mà tôi suýt nữa khiến cô lú lẫn, là do bản thân cô ngu ngốc mà, không biết sao?”
Tần Khải gật đầu, bộ dạng tỏ vẻ đang nói sự thật.
“Anh, tôi muốn giết anh!”. Ba con hổ cái tức giận, lỗ tai Tàn Khải gần như bị điếc tạm thời.
Chân vội lùi hai bước, lúc này mới thật sự có chút hoảng.
Ba con hổ cái cùng tiến lên, chuẩn bị sử dụng bạo lực, “hạnh phúc” tới quá nhanh, Tần Khải có chút bất ngờ không kịp đề phòng.
Đang tính toán trong lòng là làm sao để có thể tránh được kiếp này thì đột nhiên cửa phòng làm việc bị người ta đẩy ra.
Một người trẻ tuổi mặc vest, vui vẻ đi vào.
Đồng hồ Rolex sáng loáng trên tay anh ta, ánh mắt dừng lại trên người Tần Khải chưa đến nửa giây thì đã nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.
Đồng thời, Chu Tư Tư kêu gào muốn xử lý Tần Khải, lúc này vẻ mặt bỗng thay đổi, rõ ràng có chút hoảng loạn lùi lại hai bước, tránh sau lưng Triệu Băng Linh.
“Là có chuyện phía sau à…”
Tần Khải bình tĩnh nhìn hai người họ, hiếm khi lại giả chết.
“Tư Tư, đi ra ngoài, tôi có lời muốn nói với cô”.
Người trẻ tuổi hoàn toàn xem Tần Khải như không khí, trực tiếp đi ngang qua, ánh mắt cao ngạo tập trung trên người Chu Tư Tư.
Vẻ mặt Chu Tư Tư có phần khó coi, thân thể theo bản năng trốn về sau, như thể có chút chống đối.
Người trẻ tuổi thấy vậy, không nói hai lời đã giơ tay muốn nắm lấy cánh tay Chu Tư Tư.
Trông dáng vẻ, là muốn cưỡng ép đưa người ra.
“Anh, anh làm gì?”, Chu Tư Tư có chút hoảng sợ, trốn sau lưng Triệu Băng Linh.
Người trẻ tuổi không trả lời, không nhìn đến Triệu Băng Linh, tiếp tục mạnh mẽ tiến lên.
Tần Khải vốn không định can thiệp, nhưng trong phòng chỉ có một mình anh là nam, không muốn lo chuyện bao đồng cũng không được.
“Người anh em, muốn làm gì thì xếp hàng đã, chuyện của tôi vẫn còn chưa xong nữa”.
Tần Khải tiến lên hai bước, người đứng chắn trước mặt Triệu Băng Linh.
Không thể không nói, người anh em này cũng đúng lúc thật, đến vừa kịp lúc.
Không chỉ cắt ngang kế hoạch của ba con hổ, mà còn cho Tần Khải cơ hội được lập công chuộc tội.
Vào lúc quan trọng, Tần Khải đương nhiên phải chú ý chút.
“Anh là cái thá gì? Dám can thiệp vào chuyện của tôi, chán sống rồi sao?”. Người trẻ tuổi căn bản không coi trọng Tần Khải, vươn tay muốn đấy Tần Khải ra.
Nhưng vừa đẩy, Tần Khải cũng chẳng hề động đậy.
Trái lại, bản thân người trẻ tuổi lại lùi lại hai bước, suýt nữa đã ngã.
“Ranh con, muốn chết sao?”
Người trẻ tuổi trừng mắt, mũi hướng lên trời.
Tần Khải xua tay: “Nói chuyện phải có lương tâm, rõ ràng là anh ra tay trước đấy?”
“Chết tiệt!”. Người trẻ tuổi mắng một câu, vẻ mặt trở nên hung hăng.
Thấy vậy, ánh mắt Chu Tư Tư khẽ động, bỗng nhiên vươn tay bảo vệ cánh tay Tần Khải.
Ôn hương nhuyễn ngọc bỗng đến, hạnh phúc đến quả thực bất ngờ.
Tần Khải còn chưa kịp phản ứng lại thì đã nghe thấy con hổ cái này dùng giọng ngoài mạnh trong yếu bên cạnh lên tiếng ngụy biện: “Uông Hộ Ngưng, tôi… Tôi có bạn trai rồi, sau này anh đừng đến tìm tôi nữa!”
Lời này vừa thốt ra, mọi người xung quanh đều ngây người.
“Bạn trai, anh ta? Phù… Tư Tư, cô đang nói đùa sao? Đừng đùa nữa được không?”. Uông Hộ Ngưng nhếch miệng, ánh mắt xem thường, lướt nhìn Tần Khải.
“Tôi… Tôi không có nói đùa, anh ấy chính là bạn trai tôi”. Vẻ mặt Chu Tư Tư hoảng hốt, ôm chặt cánh tay Tần Khải.
Chính vì để tránh bị quấy nhiễu từ tên này, nên cô ấy mới trốn đến đây.
Không ngờ, tên này lại tìm được đến đây rồi.
Hết cách, Chu Tư Tư chỉ có thể đẩy Tần Khải ra làm lá chắn.
Tần Khải bị giữ chặt cánh tay, hưởng thụ thì cũng có chút hưởng thụ, mấu chốt là hiện tại anh giống như đang làm lá chắn cho người ta vậy…
Hình như cũng bị thiệt thòi rồi.
“Anh, cút đi cho tôi, anh mà cũng xứng với Tư Tư sao, cũng không chịu soi mình trong vũng nước tiểu đi?” Uông Hộ Ngưng cười nhạo.
Căn bản không hề che giấu vẻ xem thường với Tần Khải.
Tần Khải cạn lời.
Anh vốn dĩ chỉ là ra vẻ làm màu, nhưng Uông Hộ Ngưng lại kiêu căng như vậy, Tần Khải bỗng đổi ý.
Nhếch miệng, tay phải Tần Khải ôm lấy eo Chu Tư Tư.
Thân thể hai người thoáng chốc dựa sát vào nhau, lại càng gần gũi hơn.
Chu Tư Tư hoàn toàn không ngờ Tần Khải sẽ chủ động như vậy, trong lòng lại hoảng hốt, gương mặt bỗng ửng đỏ.
Trong lòng chỉ hận giết chết Tần Khải, nhưng để thoát khỏi Uông Hộ Ngưng, nên chỉ có thể cứng đờ người, tiếp tục giả vờ.
Tần Khải nhếch miệng cười, ánh mắt ra hiệu với cô ấy là tôi đang giúp cô.
Nếu đã muốn theo đuổi kích thích, thì phải làm đến cùng.
“Cho dù tôi không xứng, nhưng Tư Tư người ta lại thích kiểu như tôi đấy. Thời đại bây giờ, bắp cải tốt đều bị ngắt cả rồi sao? Anh em, nghĩ thoáng chút đi, đây chẳng phải cũng là lỗi anh sao?”
Tần Khải nói rồi trên tay theo bản năng khẽ dùng lực, Chu Tư Tư không chịu đựng được nữa.
Danh Sách Chương: