Ngưu Quân nghiến răng, trực tiếp đứng lên.
Tục ngữ nói mượn rượu thêm gan, mắt thấy không có đường lui, Ngưu Quân dứt khoát liều một phen.
Gã bước đi đến trước mặt Chu Tư Tư, cũng không thèm nhìn Tần Khải, liền mở miệng nói: “Tư Tư, tâm ý của tôi đối với cô, mấy năm nay cô có lẽ cũng biết, gả cho tôi đi, tôi bảo đảm sẽ đối tốt với cô”.
“Tôi nói rồi, gọi tôi là cô Chu, hoặc là Tiểu Chu, còn nữa, tôi không có ý tứ gì với thầy cả! Thầy Ngưu, xin hãy tự trọng!”
Không đợi Ngưu Quân nói hết câu, Chư Tư Tư đã không chút do dự mở miệng từ chối chắc như đinh đóng cột.
Làm ơn, Ngưu Quân này đã bao nhiêu tuổi rồi, Chu Tư Tư không phải là mấy cô gái trẻ kia!
“Cái này... Không phải, Tư Tư, cô không hiểu, điều quan trọng nhất của đàn ông là có năng lực, hắn bạn trai này của cô, gã có thể cho cô cái gì? Nhưng tôi có thể, tôi có thể..”, Ngưu Quân mặt dày, còn muốn giải thích.
Nhưng, gã còn chưa nói hết câu, Chu Tư Tư đã tức giận đến xanh mét mặt mày: “Tôi và anh ta thế nào, việc đó không liên quan gì đến thầy chứ?”
“Cô không hiểu, cô hãy nghe tôi nói”.
Ngưu Quân mượn men rượu, nhìn cũng không nhìn Tần Khải, trực tiếp đưa tay ra muốn túm lấy cánh tay Chu Tư Tư.
Nhân phẩm của Ngưu Quân vốn đã đáng khinh, cộng thêm gã cả người mùi rượu.
Tuy Chu Tư Tư cứng rắn, nhưng vẫn là sợ tới mức dựa về phía Tần Khải theo bản năng.
Về phần Tần Khải, nụ cười trên mặt anh cũng thêm vài phần tinh nghịch.
Anh và Chu Tư Tư đúng là không có quan hệ gì, nhưng, nếu đã đáp ứng Chu Tư Tư diễn màn kịch này, Tần Khải phải có trách nhiệm đến cùng.
Huống chi, Ngưu Quân nhiều lần không để anh vào mắt, không khỏi có chút khinh người quá đáng.
“Thầy Ngưu, thầy uống nhiều rồi, dừng lại đúng lúc đi”. Tần Khải nâng tay, một tay túm lấy cổ tay Ngưu Quân.
Không thấy Tần Khải dùng lực, nhưng người có vẻ cao lớn như Ngưu Quân đã bị anh đẩy sang một bên.
Chu Tư Tư thấy vậy, trong lòng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hôm nay nếu không có Tần Khải, cô thật sự không biết làm thế nào vượt qua cửa này.
“Dừng lại đúng lúc? Mẹ nó cậu dám cản tôi, cậu là cái thá gì?”
Ngưu Quân bị đẩy ngã xuống sô pha, cơn tức đè nén lập tức bùng lên.
Ở trên bàn rượu, gã đã chịu thiệt không ít, vẫn luôn nén giận.
Đây không phải là nể mặt Tần Khải, chỉ là Ngưu Quân muốn tạo một ấn tượng tốt với Chu Tư Tư mà thôi.
Hiện tại, vịt nấu chín sắp bay rồi, Ngưu Quân đương nhiên không muốn đóng kịch nữa.
“Anh Ngưu, anh bớt giận! Cô Chu, cô cũng thật là, loại người trẻ tuổi này, chơi đùa với anh ta là được rồi, thật sự muốn kết hôn thì phải tìm một người đáng tin cậy không phải sao?”
“Anh Ngưu nói hơi thẳng thôi, lý lẽ không thô, con người không thể muốn cái gì thì làm cái đó, muốn sống, ít nhất cũng phải có tiền không phải sao? Gã có thể cho cô cái gì chứ? Cô theo gã chính là lãng phí thời gian, lãng phí thanh xuân”.
“Cuối năm, lão Ngưu sẽ bình xét lên phó giáo sư, với trình độ học vấn của thầy ấy, sớm hay muộn có thể thành giáo sư, tương lai tiếp nhận lớp của phó hiệu trưởng Quách, cũng không phải không có khả năng, bây giờ cô còn tuổi trẻ, có vốn liếng, kết đôi cùng anh Ngưu, như vậy chỉ có lợi, không có hại”.
...
Một vài đồng nghiệp không uống rượu, bề ngoài giống như can ngăn Ngưu Quân, nhưng nói chuyện lại đều nghiêng về phía Ngưu Quân.
“Tình yêu của tôi, tôi thích theo ai, các người dựa vào cái gì mà quản!”
Chu Tư Tư bị những lời này làm tức giận không ít, trực tiếp đứng dậy chất vấn.
Chưa nói cô và Tần Khải không có gì, cho dù có cái gì, theo Chu Tư Tư, đó cũng là chuyện riêng của cô, hoàn toàn không tới phiên những người này đến khoa tay múa chân.
“Tình yêu? Thời buổi này, còn có tình yêu? Hay cô giáo Chu vẫn còn quá trẻ?”
“Tìm một gã nhà quê, tiền phòng mà cô còn không trả nổi, còn có tư cách gì nói chuyện yêu đương? Hãy nghe tôi nói một câu, tình cảm ấy mà, từ từ bồi dưỡng liền sẽ có, còn nếu không có tiền, cô chỉ có thể giương mắt nhìn, không có cách nào”.
“Mọi người đều là đồng nghiệp, nói cô là vì muốn giúp cô, cô Chu, nói câu thật lòng, ai mà không từng trải qua độ tuổi của cô?”
Mấy cô giáo lớn tuổi đều thể hiện dáng vẻ như người từng trải.
Có thể đem những lời nguỵ biện nói một cách hùng hồn như vậy, Chu Tư Tư đều bị bọn họ làm tức đến bật cười.
“Con người sống là vì ứng phó mấy bàn rượu vô dụng này, vì tiền, vì để bò lên trên? Thật xin lỗi, các người chỉ là sống sót, thứ tôi cần, là cuộc sống. Quên đi, người không hợp ý nửa câu cũng nhiều, Tần Khải, chúng ta đi”.
Chu Tư Tư sắc mặt lạnh lùng, cũng không có tâm tư dây dưa với mấy người này.
Cô đã chịu đựng những điều bẩn thỉu xấu xa trong đơn vị, chỉ là ngày hôm nay càng làm cho Chu Tư Tư càng làm cho Chu Tư Tư thấy mình không hợp.
Tần Khải cũng không nói gì.
Dù sao anh cũng là một “nhân viên thời vị”, chỉ cần những người này không uy hiếp đến sự an toàn của Chu Tư Tư, Tần Khải cũng không có lòng dạ nào xen vào chuyện riêng của Chu Tư Tư.
Hai người đứng dậy, một trước một sau đang định rời đi.
Bỗng nhiên, Ngưu Quân bị đè, lập tức liền giãy khỏi sự ngăn cản của đồng nghiệp.
Trên thực tế, thấy Chu Tư Tư sắp đi, bọn họ vốn đang ngăn cản, cũng đều cố ý thả lỏng.
“Đứng lại! Hôm nay cô không đồng ý với tôi, vậy thì cũng đừng mong đi!”
Ngưu Quân gầm lên, lạnh lùng nhìn Tần Khải rất không kiên nhẫn phẩy phẩy tay: “Nhóc con, cậu cút trước đi, chuyện ở đây không liên quan đến cậu”.
Vừa dứt lời, mấy giáo viên lúc nãy vẫn còn giả bộ đều nhích người.
Động tác của bọn họ rất nhanh, chắn ở cửa đóng cửa lại.
Chu Tư Tư thấy tình thế này cũng hoảng sợ.
Cô vừa sốt ruột vừa tức giận, thật không thể ngờ, những đồng nghiệp này lại quá đáng như thế.
“Các... các người làm gì, còn như vậy, tôi sẽ báo cảnh sát!”
Chu Tư Tư miệng hùm gan sứa, cuống quýt tìm kiếm trong túi của mình.
Không đợi cô tìm được điện thoại, giáo viên nữ ngồi trên sô pha đối diện đã giơ tay lên: “Đừng tìm nữa, cô Chu, điện thoại của cô ở chỗ tôi. Chuyện đến mức này, cô vẫn là ngoan ngoãn nghe lời đi”.
“Cô…”
Túi trong tay rơi xuống đất, mặt Chu Tư Tư cũng trở nên trắng bệch.
“Bọn họ cũng là muốn tốt cho cô, Tư Tư, cô theo tôi đi, khà khà…”. Ngưu Quân trên mặt đều là nụ cười dâm đãng, gã không thể chờ đợi được, muốn lập tức áp đảo Chu Tư Tư.
Cơ thể đã thèm thuồng mấy tháng, mắt thấy sắp được như ý nguyện, Ngưu Quân đã không thể kiềm chế được sự hưng phấn và kích động của mình.
Đương nhiên, trước mặt gã vẫn còn một trở ngại, đó chính là Tần Khải chắn trước người Chu Tư Tư.
“Ranh con, mày có thể cút rồi!”
Tự cho là thế tại ắt được, Ngưu Quân quát lạnh một tiếng, hoàn toàn coi Tần Khải ra gì.
Tần Khải bên này cũng nở nụ cười lạnh nhàn nhạt trên mặt.
Anh cảm thấy may mắn là hôm nay bản thân lan tràn sự đồng tình đến đúng chỗ.
Tuy rằng Chu Tư Tư là một con hổ cái, con rồng nóng nảy, nhưng nhìn thấy cô ấy bị hại như vậy, Tần Khải thân là một người đàn ông, sẽ không thờ ơ đứng nhìn.
Đương nhiên, điều khiến cho Tần Khải càng ngạc nhiên hơn là, những người gọi là giáo viên giáo sư này lại giẫm đạp nhân tính dưới chân.
Thật sự làm cho anh mở to mắt!
“Bảo tôi cút? Ha ha... Được, có đi mà không có lại không phải phép, tôi cũng cho các người một cái cơ hội, hiện tại các người có thể cút rồi”. Tần Khải nhìn quét một lượt, cười tủm tỉm nói.
Ngưu Quân đứng ở đối diện, rõ ràng là rất tức giận, nhưng cũng suýt nữa tức đến bật cười vì Tần Khải.
Bên gã, các giáo viên nam nữ cộng lại, tổng cộng bảy người, Tần Khải lại chỉ có một mình.
Tục ngữ nói, hai tay khó địch bốn tay, Tần Khải dám nói xằng nói bậy trước mặt gã, theo Ngưu Quân thấy, quả thực chính là đang tự tìm đánh.
Không chỉ là Ngưu Quân cho là như vậy, những người khác cũng đều có ý nghĩ tương tự.
Tất cả mọi người đều nhìn Tần Khải giống như nhìn một tên ngốc, khóe miệng liên tục cười lạnh
Danh Sách Chương: