“Người đánh anh là tôi, liên quan gì đến thần y Tần? Có việc gì cứ tính lên đầu tôi, đừng có vu vạ lung tung”.
Lúc này Đinh Quốc Cường nghiến răng bước lên, không có ý định cúi đầu không nhận.
Tần Khải ở một bên nhìn, gương mặt hiện lên ý cười.
Tính cách Đinh Quốc Cường quả thật hơi cục cằn nhưng tâm địa vẫn rất tốt.
“Tôi muốn làm thế nào thì làm thế ấy! Họ Đinh kia, tôi nói cho anh biết, đừng mẹ nó thấy mình trống giống chó thì coi mình là người. Ông đây bảo anh quỳ xuống, đó là nể mặt anh, hiểu không?”, Hồ Tiểu Chiêu không phục nhìn Đinh Quốc Cường, thẹn quá hóa giận.
Con trai hành động kiêu ngạo và ngang ngược như thế mà Đổng Thiên Dương chỉ ở một bên lặng lẽ quan sát, không cảm thấy có gì là sai cả.
“Đủ rồi! Đổng Thiên Dương, ông quá đáng lắm đấy”.
Đinh Kim Phúc nheo mắt, ông ấy đã rất lâu rồi chưa tức giận như vậy.
“Quá đáng thì thế nào?”, Đổng Thiên Dương hừ một tiếng.
“Đinh Kim Phúc, đừng tưởng nhà họ Đinh có thể ngang hàng với nhà họ Đổng, nhà họ Đinh ông không thể nào so được với căn cơ của nhà họ Đổng. Đến lúc đó có hối hận cũng đã muộn rồi”.
Đinh Kim Phúc nhíu mày, ông ấy không phục những lời này.
Nếu muốn cứng đối cứng thì nhà họ Đổng chưa chắc có thể chiếm được hời.
“Đúng thế”, thấy bố mình cứng miệng như thế, Hồ Tiểu Chiêu lại vênh váo tự đắc kiêu ngạo nói.
“Đúng thế, mau quỳ xuống xin lỗi cho tôi. Đặc biệt là anh đấy, Tần Khải. Nếu không tôi không ngại để anh nếm thử kết cục sống không bằng chết đâu. Nhà họ Đinh cũng phải trả giá”.
Nghe nói thế Đinh Kim Phúc không thể nhẫn nhịn được nữa.
Dù hai bên đều bị thiệt, ông ấy cũng không thể để Tần Khải bị oan ức.
Ông ấy tiến lên trước một bước, vừa định nói thì Tần Khải bỗng lên tiếng trước.
“Hừ, thần y Hồ không có năng lực gì, tính tình này cũng kiêu ngạo thật. Còn cái vị Đổng... Đổng gì đấy? Tôi thường nghe ông cụ nhà tôi nói nhà họ Đổng thích bao che khuyết điểm, chậc chậc… hôm nay cuối cùng tôi cũng có cơ may thấy được một lần”.
Tần Khải bước đến trước, cười híp mắt.
Lúc nói anh còn không quên dựng ngón cái lên với Hồ Tiểu Chiêu, tỏ ý chế giễu.
“Mày… mày mẹ nó là cái thá gì mà dám nói chuyện với bố tao như thế? Mày chết chắc rồi, mẹ nó chứ…”, Hồ Tiểu Chiêu tức giận, lại hét lên, mắng chửi trong cơn thịnh nộ.
Nhưng anh ta vừa lên tiếng mắng, Đổng Thiên Dương quay phắt lại.
Lại nhìn Tần Khải lần nữa, nhíu chặt mày.
“Ông cụ nhà cậu? Thảo nào vừa rồi cảm thấy cậu khá quen, chẳng lẽ cậu là đệ tử của vị kia?”
Đổng Thiên Dương ngờ vực hỏi, khuôn mặt cũng hiện lên vẻ nghiêm túc.
“Ông đoán đúng rồi này, quả nhiên gia chủ nhà họ Đổng vẫn có chút hiểu biết đấy, nếu không có lẽ hôm nay tôi sẽ phải quỳ xuống xin lỗi con trai ông thật rồi. Thần y Hồ, anh nói xem có phải thế không?”, Tần Khải cười nói, anh cố ý nhấn mạnh ba chữ thần y Hồ.
Sắc mặt Hồ Tiểu Chiêu đỏ bừng.
“Tần Khải, mẹ nó…”
Vừa mắng được mấy chữ đã bị Đổng Thiên Dương quát ngược lại.
“Tiểu Chiêu!”
Đổng Thiên Dương lắc đầu với con trai, gương mặt già nua hiếm khi hiện lên vẻ mất tự nhiên.
Y thuật của Hồ Tiểu Chiêu như thế nào, người làm cha là Đổng Thiên Dương biết rất rõ.
Tần Khải nói ra mấy chữ “thần y Hồ” như giáng một cái tát vào mặt Hồ Tiểu Chiêu.
Ngay cả Đổng Thiên Dương cũng cảm thấy mất mặt, vô cùng xấu hổ chứ đừng nói là Hồ Tiểu Chiêu tức giận không thôi.
Chỉ là Tần Khải thế mà lại là đệ tử của ông lão kia, chuyện này hơi khó giải quyết rồi.
“Hóa ra là đệ tử của người kia, thất lễ rồi”.
Đổng Thiên Dương quay đầu, lúc nhìn Tần Khải lần nữa, sắc mặt đã thay đổi.
“Chuyện vừa rồi chỉ là hiểu lầm thôi, Tiểu Tần, cậu đừng để trong lòng. Sư phụ của cậu dạo gần đây vẫn khỏe chứ?”
Nếu là người thường, rất ít người quen với ông cụ mà Tần Khải nhắc đến.
Nhưng nhà họ Đổng là gia tộc Đông y, chắc chắn không thể không biết.
Ngay cả gia chủ trước của nhà họ Đổng khi gặp người kia cũng phải cung kính gọi một tiếng tiền bối nữa là.
Tần Khải khoanh tay, cười híp mắt nói: “Vẫn rất khỏe, cơ thể ông cụ rất cường tráng. Nhưng nếu ông cụ biết người nhà họ Đổng uy hiếp tôi như vậy, chậc chậc…”
Anh vừa dứt lời, sắc mặt Đổng Thiên Dương trở nên cực kỳ khó coi.
Không còn cách nào khác, người kia là “thần linh” đứng đầu trong giới Đông y.
Dù thực lực nhà họ Đổng không tầm thường, người ta chỉ cần nói một câu, nhà họ Đổng lập tức sẽ bị kéo vào danh sách đen.
“Hừ, sư phụ anh là cái thá gì chứ?”
Nhưng Hồ Tiểu Chiêu không biết nguyên nhân cội nguồn, lúc này tỏ ra khinh thường.
“Câm mồm đi, cùng lắm ngay cả ông ta cũng…”
“Tiểu Chiêu!”
Thế nhưng không để Hồ Tiểu Chiêu nói hết câu, Đổng Thiên Dương quát.
Ngay khi ngắt lời Hồ Tiểu Chiêu, ông ta còn không quên đưa ánh mắt cảnh cáo Hồ Tiểu Chiêu.
Vẻ mặt đắc ý của Hồ Tiểu Chiêu lập tức cứng đờ, chỉ đành kiềm chế cơn giận, không dám nói nữa.
Ngẩng phắt đầu lên nhìn Tần Khải, nhưng chỉ một ánh mắt, Hồ Tiểu Chiêu cực kỳ bực bội.
Chỉ thấy Tần Khải cười híp mắt nhìn anh ta như thể đang hóng chuyện mà không sợ ầm ĩ.
Từ đầu đến cuối chẳng để tâm đến Hồ Tiểu Chiêu.
Lúc này mấy người nhà họ Đinh cũng nhìn nhau.
Nhất là Đinh Quốc Cường và Đinh Kim Phúc, hai chú cháu nhìn nhau đều thấy được vẻ kinh ngạc khó che giấu trong mắt đối phương.
“Bác cả, chuyện… rốt cuộc thần y Tần có thân phận gì thế, sao mà Đổng Thiên Dương có vẻ hơi sợ anh ta?”, Đinh Quốc Cường nhỏ giọng nói.
Nghe thế Đinh Kim Phúc cười khổ: “Cậu ấy tuổi còn trẻ mà đã có y thuật xuất sắc như vậy, sao có thể là người tầm thường được? Là nhà mình ngu ngốc thôi”.
Nghe bác cả nói thế, Đinh Quốc Cường hoang mang gật đầu.
Mặc dù không biết ông cụ mà Đổng Thiên Dương nhắc đến là ai nhưng có thể khiến Đổng Thiên Dương thỏa hiệp chắc chắn là một nhân vật tầm cỡ.
Sắc mặt Đổng Thiên Dương hơi khó coi.
Ông ta hít sâu một hơi như kiềm chế lửa giận xuống hết mức.
Một lúc lâu sau mới miễn cưỡng cười nói: “Thời gian trôi qua nhanh quá, còn nhớ lúc trước khi tôi đến thăm sư phụ của cậu, cậu mới mười tuổi nhỉ, bây giờ thoắt cái đã lớn thế này rồi”.
Ngoài mặt thì một bộ người lớn hỏi chuyện nhưng Tần Khải có thể nhìn ra Đổng Thiên Dương đang cố ý đổi chủ đề.
“Đứa con trai này của ông cũng chẳng phải cũng thế sao? Mấy năm trước tôi và sư phụ đi ngang qua Trung Hải, nếu tôi nhớ không lầm thì vị thần y Hồ này vẫn còn mặc quần hở đũng nhỉ? Haizz, thời gian khiến người ta già đi”.
Vừa rồi Tần Khải thẳng lưng lên, học theo bộ dạng và giọng điều của Đổng Thiên Dương, còn thiếu điều vuốt râu thôi.
Phụt!
Mấy người nhà họ Đinh đứng hóng chuyện, có vài người không nhịn được cười.
Quay đầu sang chỗ khác nhịn cười rất vất vả.
Vương Dao cũng không có ý nhịn cười, thầm trách cứ trợn mắt nhìn Tần Khải.
Sao tên này lại xấu xa thế chứ?
Nếu đổi lại là một người lớn tuổi nói thì không sao, nhưng tuổi của Tần Khải và Hồ Tiểu Chiêu lại không hơn kém là bao.
Mấy người mặc quần đũng này kia lại khiến Hồ Tiểu Chiêu thẹn quá hóa giận.
“Mẹ kiếp, mày câm miệng cho tao!”
Hồ Tiểu Chiêu vô cùng giận dữ gào lên, chỉ ước gì có thể nhai sống Tần Khải.
Danh Sách Chương: