Lý Tiếu Lai nhếch nhác chạy ra phía xa, lúc đó mới được người nhà họ Lý giúp đỡ.
Lúc này, hắn sợ tới mức toàn thân mềm nhũn, quần ướt sũng, thậm chí còn không thể đứng thẳng.
"M* nó! Dám đánh anh họ của tao, mày chết chắc!"
"Nhà họ Lý sẽ không tha cho mày, chúng ta chờ xem!"
"Có gan thì đừng chạy, món nợ hôm nay sẽ được tính!"
...
Nhìn thấy Lý Tiếu Lai bị đánh đến thê thảm như vậy, người nhà họ Lý thi nhau quát lên.
Đối phó với loại chó cắn theo đàn này, Tần Khải không cần nói gì mà chỉ đanh mặt lại một chút, mắt trừng lên giương oai.
Đám người nhà họ Lý thái độ thay đổi ngay lập tức.
"M* nó, chạy mau!"
"Chết tiệt, mày có gan thì cứ đợi đi!"
Đám người nhà họ Lý kia vẫn cứng miệng nhưng đã vội vã kéo Lý Tiếu Lai chạy nhanh hơn thỏ.
Tần Khải cũng không có tâm trạng đuổi theo, anh chỉ nheo mắt nhìn đám đông đang chạy trốn.
Người nhà họ Lý rời đi, vợ chồng Triệu Hoành Quang chết trân đứng nhìn cách đó không xa lúc này cũng mới phản ứng lại.
“Đi, đi mau!” Lưu Hiểu Vi đẩy Triệu Hoành Quang.
Triệu Hoành Quang lúc này mới có phản ứng.
Thật đáng tiếc, hành lang dẫn ra bên ngoài tòa nhà phải đi về phía Tần Khải.
Hai người xô đẩy nhau một hồi, nhưng không ai chịu đi trước.
Thấy Tần Khải dường như không nhìn về phía mình, họ lấy hết can đảm, cúi đầu khom lưng rón rén đi về phía hành lang, định bụng nhân lúc Tần Khải không để ý để chuồn ra bên ngoài.
Tần Khải dường như thực sự không để ý động tĩnh ở bên đó.
Dù tim đập thình thịch nhưng Triệu Hoành Quang và Lưu Hiểu Vi vẫn từng bước tiến lại gần phía cửa.
Khi họ sắp đi qua, Tần Khải đột nhiên ho nhẹ một tiếng: "Hai vị đi vội như vậy sao, đang đi đâu đấy?"
"Tôi, tôi đột nhiên nhớ ra trong nhà còn có chút việc".
"Đúng đúng đúng! Cháu và Băng Băng cứ tiến tới với nhau đi, bác gái thực sự rất coi trọng cháu!"
Triệu Hoành Quang và vợ cố rặn ra nụ cười, nhưng vẻ mặt của họ vô cùng khó coi.
Thấy ở lại tiếp chuyện với Tần Khải không phải là cửa sống, cả hai đột nhiên không hẹn mà cùng co giò lên chạy.
Nhưng đừng nhìn động tác không nhanh không chậm của Tần Khải mà tưởng anh dễ qua mặt. Anh chỉ nhẹ nhàng lách sang một bên là đã đứng chặn trước mặt cặp vợ chồng.
"Làm gì mà vội thế? Vừa rồi hai người nói chuyện đâu có dễ nghe như vậy? Tôi nghĩ sau khi chúng ta thanh toán xong nợ nần thì rời đi cũng chưa muộn, hai người thấy thế nào?" Tần Khải nở một nụ cười hiền từ trên khuôn mặt nhưng lại bẻ khớp tay kêu răng rắc.
Triệu Băng Linh giờ đã thoát khỏi nguy hiểm, từ lâu đã âm thầm đứng sau lưng Tần Khải.
Cô ấy vừa trải qua cảm giác tuyệt vọng tột cùng, chỉ có ở bên cạnh Tần Khải, cô mới có thể cảm thấy an toàn một chút.
Cô định mở miệng nói gì đó nhưng lại nhớ tới vừa rồi hai người bác đẩy cô vào hang sói như thế nào nên lập tức im bặt.
Tuy là người một nhà nhưng hai người này lại không có phong thái của người lớn trong nhà chút nào.
Vì tư lợi và để trả thù cá nhân, hai vợ chồng này nguyện ý nhét cháu gái vào hang sói.
Triệu Băng Linh nắm chặt nắm đấm, nhất quyết không can thiệp.
"Băng Băng! Cháu nói gì đi, bác là bác cháu, là anh của bố cháu, cháu không thể trơ mắt nhìn hai bác gặp đen đủi!"
Triệu Hoành Quang biết khó lòng mà đối phó với Tần Khải, vì vậy ông ta nhìn Triệu Băng Linh với ánh mắt cầu cứu, mở miệng cầu xin.
Lưu Hiểu Vi trong mắt vẫn đầy vẻ ác độc, nhưng ngoài miệng lập tức xuống nước: "Băng Băng, vừa rồi chúng ta sai rồi, là do nhà họ Lý quá mạnh, hai bác có muốn giúp cũng khó mở lời! Kỳ thực, là trưởng bối trong nhà, hai bác rất thương cháu”.
"Thương cháu? Ha ha, thương cháu chính là giao cháu mình cho Lý Tiếu Lai khốn kiếp chơi đùa? Thương cháu chính là vỗ tay đứng nhìn cháu lâm vào đường cùng sao? Bác trai, cháu còn tưởng rằng chỉ có vợ bác là ác độc, còn bác dù sao vẫn là máu mủ nhà họ Triệu. Thật đáng tiếc ... Cháu đã nghĩ sai về bác rồi!" Triệu Băng Linh lắc đầu và cười khổ nói.
Người một nhà mà phải nói đến nước này đương nhiên không phải điều Triệu Băng Linh mong muốn.
Ai không muốn chung sống yên bình, hoà thuận với người nhà kia chứ?
Thật không may, thực tế lúc nào cũng trái với điều người ta mong cầu.
Triệu Hoành Quang và mụ vợ tham lam có thể bán bất cứ thứ gì để kiếm lời.
Cho dù là người thân của họ, Triệu Băng Linh cũng không khỏi cảm thấy lạnh cả người.
"Vợ à, anh khát nước, đi lấy nước giúp anh nhé”.
Tần Khải liếc nhìn Triệu Băng Linh, trước mặt cô ấy thì thật khó để ra tay.
"Được".
Triệu Băng Linh bị kẹt ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, khó mà đứng yên được, vì vậy cô gật đầu ngay lập tức.
Cô ấy rất thông minh nên đương nhiên hiểu ý Tần Khải đang giúp mình thoái lui.
Nói xong, cô ấy không chút do dự xoay người rời đi.
"Băng Băng, đừng đi, cứu bác!"
"Cháu gái, sao cháu lại nhẫn tâm như vậy, bác là bác cả của cháu mà!"
Hai vợ chồng Triệu Hoành Quang lập tức khóc rống lên.
Triệu Băng Linh không quay đầu lại, nghe tiếng họ thì càng bước chân nhanh hơn đi vào thang máy.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, cô vô thức mềm lòng.
Dù sao thì đó vẫn là một gia đình...
Thật không may, thang máy đã đi xuống.
Triệu Băng Linh giậm chân, bất đắc dĩ siết chặt bàn tay, trong lòng cảm thấy như có tảng đá đè nặng.
"Được, hiện tại không ai quấy rầy nữa, chúng ta bàn chuyện làm ăn đi”.
Sau khi tiễn Triệu Băng Linh đi, Tần Khải kéo một chiếc ghế và ngồi xuống một cách chậm rãi.
Triệu Hoành Quang sợ đến nỗi đứng không vững.
Sắc mặt Lưu Hiểu Vi thì tối sầm lại.
"Tôi cảnh cáo cậu, chớ có làm bậy, chúng tôi đều là trưởng bối!" Lưu Hiểu Vi cắn răng, ngoan cố nói.
Cho đến bây giờ, cô ta chỉ có thể sử dụng địa vị của mình để trấn áp Tần Khải.
"Đúng vậy, người trẻ tuổi không nên cả giận mất khôn, phải nói lý lẽ chứ!"
Triệu Hoành Quang đứng bên cạnh hùa vào.
"Nói lý lẽ, ông chắc chứ? Vừa rồi ai nói kẻ nào có nắm đấm mạnh là có lý?"
Tần Khải siết chặt nắm đấm, hỏi lại với gương mặt tươi cười.
"Cái này……"
Triệu Hoành Quang sắc mặt khó coi, lời ra đến miệng rồi lại nuốt vào trong.
Lưu Hiểu Vi sợ bị đánh nên thay đổi sắc mặt ngay lập tức: "Được rồi, hôm nay chúng tôi thực sự sai, chúng tôi nhận lỗi với cậu, được chứ? Tôi đảm bảo sau này tôi sẽ không tái phạm nữa!"
"Đúng đúng đúng! Chúng ta đều là người nhà cả! Cậu tha cho chúng tôi một lần đi nhé?" Triệu Hoành Quang cũng đành nhượng bộ.
"Đảm bảo? Ha ha, lời hứa của các người đáng giá bao nhiêu? Nghĩ tôi là đứa nhóc ba tuổi sao?"
Tần Khải khẽ cười một tiếng, ánh mắt trở nên lạnh lùng: "Nghe này, tôi không có thời gian chơi đùa với các người. Các người cũng đã từng này tuổi rồi, nếu vẫn không biết cách cư xử thì nhất định phải trả giá đắt. Giờ các người chỉ có một lựa chọn, các người tự quay sang tát nhau ba cái, chỉ cần tôi hài lòng, các người có thể đi”.
"Việc này, việc này không hay lắm thì phải?" Triệu Hoành Quang khổ sở nói, nét mặt cực kỳ khó coi.
Ông ta đã ngoài năm mươi tuổi, giờ lại bị hậu bối ép tự vả miệng thì mặt mũi biết giấu đi đâu?
Lưu Hiểu Vi cũng điên tiết: "Cậu ... đừng có đi quá xa! Dù sao chúng ta cũng là một gia đình!"
"Tôi nhổ vào! Một gia đình? Bà xứng sao? Tôi nói lại lần nữa, đừng lãng phí thời gian, tôi đang bận! Bảo bà tự vả miệng mấy cái, bà nghĩ như vậy chưa đủ bao dung sao? Thành thật mà nói, nếu không phải tôi nể mặt Băng Linh thì đã ném hai người ra khỏi đây rồi!", khi Tần Khải nói, đôi mắt anh hướng về phía ô cửa sổ.
Triệu Hoành Quang nhìn khung cửa sổ vỡ nát và tấm rèm tung bay trong gió thì lập tức run lên vì sợ hãi.
Lưu Hiểu Vi chân đã mềm nhũn, ngã vật ra đất.
Danh Sách Chương: