“Thầy Ngưu, bọn tôi thật sự có việc, hay là để ngày khác nhé?”
Chu Tư Tư bị Tần Khải dẫn đi, không muốn quay lại phòng VIP nữa, rất uất ức nói.
“Tôi biết em không uống được nữa, em vào ngồi thôi cũng được mà? Tôi và người này… ừm, cũng là lần đầu tiên tôi gặp bạn trai em, mọi người cùng uống một ly làm quen với nhau một chút, em nói có đúng không?”, nói rồi Ngưu Quân lén liếc nhìn Chu Tư Tư vài lần.
Ánh mắt đó hiện lên vẻ ham muốn như sói đói, ước gì có thể hung hăng đè Chu Tư Tư xuống.
“Hay là đổi hôm khác nhé? Tôi đưa Tư Tư về, chúng ta uống tiếp cũng được”, Tần Khải cố ý trêu đùa Ngưu Quân, cố ý giả vờ tỏ ra do dự.
“Không được!”, Ngưu Quân tức giận đến suýt nữa nhảy dựng lên, thấy vẻ mặt của Tần Khải không đúng, gã vội vàng đổi lời: “Đã muộn rồi, cậu đưa cô ấy về rồi quay lại thì bọn tôi cũng đã tàn cuộc vui rồi, cũng chỉ thêm mấy phút nữa thôi, cậu nói có đúng không chàng trai?”
“Đừng, đừng!”
Dán sát vào tai Tần Khải, Chu Tư Tư cố gắng ra sức từ chối.
Ngưu Quân chỉ nghĩ hai người đang nói những lời thân mật, cực kỳ đố kỵ nhìn sang Tần Khải, chỉ ước gì có thể kéo Tần Khải ra để mình thay vào chỗ đó.
Gã nào biết mặc dù hai người dính sát vào nhau nhưng cũng không phải là quan hệ như gã nghĩ.
“Không sao, cứ nghe tôi”.
Tần Khải nhỏ giọng đáp lại Chu Tư Tư, sau đó quay đầu lại cười nói: “Tôi nghĩ ông nói rất có lý, uống một ly cũng không sao, ha ha…”
“Dĩ nhiên rồi, đi thôi, đừng để họ đợi”.
Ngưu Quân không kiên nhẫn đi trước dẫn đường.
Gã sợ nhìn nhiều thêm cũng không kiềm chế được mà gây ra chuyện không hay.
Còn Tần Khải, đợi đến khi vào phòng, Ngưu Quân sẽ cho anh biết thế nào là lợi hại.
“Đi thôi Tư Tư, đi uống rượu”.
Tần Khải ngoài mặt vẫn cười, tay ôm lấy vòng eo Chu Tư Tư.
Vóc dáng Chu Tư Tư rất cân đối, cho dù so với Triệu Băng Linh thì cũng không thua kém gì.
Vòng eo đầy đặn, ôm vào tay rất thích.
Cho là Tần Khải cũng có thái độ thưởng thức, không khỏi lén sờ vài cái.
Không hổ là người dạy thể dục, vóc dáng này rất gợi cảm.
“Anh đừng sờ nữa! Tôi… tôi sẽ tức giận đấy”.
Nhéo mạnh vào eo Tần Khải một cái, Chu Tư Tư lạnh lùng đe dọa.
“Cô nhỏ giọng một chút, bây giờ tôi là bạn trai cô, sờ một chút thì có sao. Khụ khụ… ý tôi là diễn kịch thì nên diễn cho giống một chút”.
“Anh, anh làm bậy là tôi sẽ gọi cho Băng Linh đấy”.
“Sờ một chút thì có vấn đề gì? Khụ khụ… được rồi”.
…
Thấy Chu Tư Tư sắp thẹn quá mà trở mặt, Tần Khải chỉ đành rút tay lại.
Mặc dù bàn tay vẫn còn đặt trên eo Chu Tư Tư nhưng không còn lợi dụng sờ vào nữa.
Ngưu Quân đi phía trước, mấy lần quay đầu lại đều nhìn thấy Tần Khải và Chu Tư Tư kề sát nhau nói chuyện.
Tay Tần Khải còn không chịu yên phận, nhưng Chu Tư Tư lại như rất nghe lời.
Đê tiện! Còn giả vờ thuần khiết, trong sáng ở trước mặt tôi!
Ngưu Quân thầm mắng, không những hận Tần Khải mà còn hận cả Chu Tư Tư.
Đi không bao xa, đi ngang qua phòng VIP của Tần Khải trước đó.
Cửa được mở ra, Tần Khải không nói gì, Lý Tiếu Lai và Ngô Quang vẫy tay với bên trong, tiếp tục đi về phía trước.
Nhìn thấy Chu Tư Tư được Tần Khải ôm vào lòng, ánh mắt Lý Tiếu Lai dính chặt trên mặt Chu Tư Tư, suýt nữa thì mất hồn mất vía.
Cho dù Ngô Quảng cũng nhìn sang bên này vài cái.
Đợi khi Tần Khải đi xa, hai người họ mới hoàn hồn.
“Ôi đệch, cậu Ngô, tên này gặp được may mắn gì mà lại có toàn cực phẩm như vậy chứ. Cô gái vừa rồi, chậc chậc… cho tôi chơi cả đêm, chắc chắn là sung sướng lắm”, Lý Tiếu Lai xoa tay, nước bọt như chảy xuống khóe môi.
Ngô Quảng hừ một tiếng, mặt đầy vẻ đố kỵ.
“Sung sướng, chỉ biết sung sướng, sung sướng con mẹ mày ấy chứ! Kế hoạch thay đổi, trước tiên quan sát tình hình, không hạ gục tên đó thì mày chơi mẹ mày ấy”, liếc nhìn Lý Tiếu Lai, Ngô Quảng tức giận mắng.
Nhìn thấy Tần Khải trái ôm phải ấp, Ngô Quảng nhất thời không thể làm gì Tần Khải được, Lý Tiếu Lai bèn trở thành nơi trút giận của hắn.
“Không được thì cùng đánh bại hắn, anh Ngô, anh cứ chơi trước! Chơi đủ rồi thì chia cho anh em một chút là được”, Lý Tiếu Lai vội cười nịnh nói.
“Mẹ nó, vậy còn được, mày còn biết nể mặt anh đấy nhỉ? Ha ha... Nhìn xem, đi xem thử trước rồi tính”, Ngô Quảng được nịnh nên tâm trạng khá tốt, gương mặt cũng lộ ra ý cười.
Hai người lén lút tựa sát vào bên cửa nhìn theo hướng Tần Khải đi.
Tần Khải cũng chẳng để tâm đến họ.
Một cũng là phiền, hai vẫn là phiền.
Dù sao cũng đã không ít rắc rối, có bản lĩnh thì cớ gì phải sợ, Tần Khải cũng không để tâm.
“Vào đi”.
Vừa bước đến trước cửa một phòng VIP, Ngưu Quân mở cửa ra, làm động tác mời.
Chu Tư Tư đứng ở trước cửa phòng một lát, vẻ mặt không tình nguyện lắm.
Tần Khải lại khẽ cười, cố chấp kéo Chu Tư Tư vào trong.
Lúc này trong phòng VIP đầy ắp người, đều là tuổi trung niên.
Cũng có hai người đầu tóc bạc phơ, chỉ duy nhất một người được xem là khá trẻ, nhưng trông cũng đã ba mươi mấy tuổi.
Mấy người này đang ồn ào mời rượu nhau, nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, căn phòng VIP lập tức trở nên yên tĩnh.
Hầu hết mọi người đều nhìn chằm chằm ba người Tần Khải.
“Thầy Ngưu, cậu này là…”
Một người đeo kính lão, có vẻ đã sáu mươi mấy tuổi nhưng tay lại ôm một cô gái xinh đẹp, tướng mạo yêu kiều vào trong lòng.
“Hiệu phó Quách, vị này, khụ, vị này là bạn trai của Tư Tư”.
Ngưu Quân hơi buồn bực đáp.
“Bạn trai? Đâu chứ? Trông chẳng ra sao cả”.
“Ăn mặc bình thường, chắc không phải là gia tộc lớn, mắt nhìn của Tư Tư sao lại kém đến thế?”
“Đứa trẻ này bình thường cũng rất lanh lợi, sao lại ngốc thế nhỉ?”
…
Chẳng mấy chốc trên bàn rượu là những lời chê bai.
Chu Tư Tư vừa giận vừa tức, mặt đỏ bừng.
Nếu không phải chẳng còn cách nào khác, cô ấy cũng sẽ không kéo Tần Khải làm bia đỡ đâu.
Tần Khải lại như không nghe thấy gì, anh hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời nói bất lợi với mình, ngược lại cười híp mắt, kéo Chu Tư Tư tìm chỗ trống ngồi xuống.
Như thể đang chê Tần Khải ăn mặc lôi thôi, các giáo viên nữ ngồi gần đó đều tránh xa anh như thể tránh xa bệnh dịch.
Người đàn ông đầu trọc đang tỏ vẻ thèm rỏ dãi thì bị mất “con mồi”, ánh mắt nhìn Tần Khải lộ ra vẻ không vui.
Bây giờ ghế bên cạnh đều trống, Ngưu Quân mỉm cười chủ động ngồi cạnh Tần Khải.
Biết rõ Ngưu Quân chẳng có ý gì tốt, Tần Khải lại làm như không biết gì, vẫn cười híp mắt tỏ ra thân thiện.
Mình đúng là ngốc mà, sao lại dựa vào một tên không đáng tin thế này, xong đời rồi.
Nhìn bộ dạng của Tần Khải, Chu Tư Tư tức đến mức giậm chân.
Vừa bước ra khỏi hang cọp thì lại đi vào hang sói rồi.
Cô ấy không mong Tần Khải có thể giúp được gì, chỉ cần kéo dài thêm chút thời gian, để cô ấy gọi cho bạn mình là được.
Chu Tư Tư nhìn Tần Khải, trong mắt lộ ra vẻ buồn bực lẫn tức giận.
Một chút thiện cảm của Chu Tư Tư dành cho Tần Khải vì anh dám đứng ra cứu mình ban nãy cũng bay sạch.
Nhưng Tần Khải lại làm như không nhận thấy, vẫn rất tự nhiên, tỏ ra thân thiện nói chuyện với Ngưu Quân.
Nói đến cái gì mà thiên văn địa lý, nhân văn chính trị, Tần Khải cũng thuận miệng bốc phét một chút, Ngưu Quân thân là phó giáo sư nghe anh nói lại chẳng hề phản bác.
Cho dù những người khác xem thường Tần Khải thấy vậy thì cũng đều liên tục liếc nhìn sang bên này.
Bây giờ thanh niên có kiến thức về thời sự chính trị không nhiều…
Danh Sách Chương: