• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nghe rồi chứ? Cậu Lý sắp đến rồi, oắt con, mày chết chắc rồi, ha ha ha... Hiện tại quỳ xuống cầu xin tao tha thứ vẫn còn kịp, nói không chừng tao bớt giận thì có thể xin cậu Lý tha cho mày một mạng, thế nào?”

Trần Hổ đặt điện thoại xuống, cực kỳ đắc ý mà cười ha ha.

Nhưng nụ cười này lại tác động đến chỗ đau trên mặt, đau đến mức khiến ông ta nhe răng trợn mắt.

“Chẳng ra làm sao, nếu ông còn ồn ào, tôi không ngại tiễn ông lên đường ngay bây giờ”. Tần Khải lúc lắc con dao phẫu thuật, vẻ mặt mất kiên nhẫn nói, ánh mắt nhìn Trần Hổ giống như nhìn một tên ngốc vậy.

Khi nói ông ta không quen dùng não suy nghĩ, Tần Khải quả thật không nghĩ oan cho ông ta chút nào.

Trần Hổ chỉ cảm thấy có cái chỗ dựa là Lý Tiếu Lai đã đủ lớn, ông ta căn bản không suy nghĩ nhiều, vì sao Tần Khải có đủ tự tin để mặc ông ta gọi điện thoại?

Chỉ là Lý Tiếu Lai mà thôi, cũng không phải chưa từng đánh qua!

“Mày, mày đừng đắc ý, sớm muộn cũng đến lúc phải khóc, hừ! Chúng ta chờ xem...”, Trần Hổ cắn răng, vẫn có chút không phục.

Nhưng, Tần Khải chỉ vừa đảo mắt, mấy lời hung hãn của Trần Hổ lập tức im bặt.

Tần Khải cũng coi như được thanh tịnh đôi tai.

Nói đạo lý với loại người như Trần Hổ, đơn thuần là lãng phí thời gian.

Bóp cổ liền trợn mắt, buông lỏng tay lại bắt đầu chửi má nó, đây là loại cần trừng phạt điển hình.

Chỉ cần Tần Khải hơi tỏ vẻ hung hãn một chút, Trần Hổ lập tức liền thành thật.

“Ai? Con mẹ nó ai gây sự ở đây, tên khốn kiếp nào, chán sống rồi à!”

Không bao lâu, đã thấy Lý Tiếu Lai đang vừa mắng vừa đi đến, miệng ngậm điếu xì gà, trên đầu đội mũ dạ, dáng vẻ của một ông lớn đây mà.

Phía sau lưng hắn ta còn có mười mấy vệ sĩ hung hãn đi theo.

Vừa nghe thấy tiếng Lý Tiếu Lai, Trần Hổ bị doạ vỡ mật đứng dậy co cẳng liền chạy.

Trần Hổ vừa bị doạ đến co quắp, ôm lấy chân Lý Tiếu Lai, kêu rên nói: “Cậu Lý, cứu tôi, cứu tôi! Có tên đáng chết đến gây phiền phức, tôi nói tôi là người của cậu, hắn chẳng những không nể mặt nể mũi, còn nói...”

“Còn nói cái gì!”, Lý Tiếu Lai giận dữ, ánh mắt hung ác, lạnh giọng hỏi.

“Hắn, hắn nói cậu chỉ là cái rắm, còn nói, ở trước mặt hắn, cậu còn không bằng cả rác rưởi!”

Trần Hổ hai tay ôm đùi Lý Tiếu Lai, nói thêm mắm thêm muối.

Ông ta bị đánh không nhẹ, cũng bị doạ không ít.

Trần Hổ trong lòng vô cùng hận Tần Khải.

“Con mẹ nó, đáng chết! Ông là cái đồ vô dụng, một chút việc nhỏ cũng làm không xong, đứng sang một bên, lát nữa sẽ tính sổ với ông!”, Lý Tiếu Lai đá Trần Hổ sang một bên, hút xì gà, cười lạnh đi vào trong.

“Ha ha... Tao muốn xem xem, là ai ăn gan báo, dám nói tao là cái rắm!”

“Không cần tìm nữa, là tôi nói”.

Trên ghế sô pha, Tần Khải bắt chéo chân, trên mặt cười híp mắt, nói: “Chúng ta đúng thật là có duyên, ha ha... Sao, cậu Lý cảm thấy tôi không đúng, có ý kiến với tôi?”

“Mẹ kiếp!”

Lý Tiếu Lai vừa nghe tiếng liền cảm thấy không đúng!

Hắn ta vừa bước vào cửa gặp gương mặt cười của Tần Khải, lập tức bị doạ lùi về sau hai bước, miệng kêu lên đầy sợ hãi, sắc mặt thay đổi rõ rệt.

“Rất bất ngờ, rất ngạc nhiên đúng không? Chúng ta lại gặp nhau rồi”. Tần Khải chà hai tay, ra vẻ nhiệt tình cười nói.

Đối mặt Tần Khải, gương mặt của Lý Tiếu Lai trong nháy mắt liền cứng đờ.

Ngay cả đám vệ sĩ cũng đều đã từng bị chịu thiệt trong tay Tần Khải.

Lần này lại gặp Tần Khải, một đám cường đạo hung thần ác sát liền biến thành những con tôm chân mềm*, nụ cười trên mặt cứng ngắc, không dám manh động.

*chỉ người sợ phải làm việc gì đó hoặc là người lâm trận bỏ chạy

“Con mẹ nó, nói chuyện với cậu Lý kiểu gì vậy hả! Dám đắc tội tao, còn mắng cậu Lý, nhóc con mày chết chắc rồi!”, Trần Hổ tiến gần đến, cáo mượn oai hùm, chỉ vào Tần Khải mở miệng mắng to.

“Thế à?”, Tần Khải cười tủm tỉm hỏi, nhìn về phía ông ta.

“Phải con mẹ mày, sắp chết đến nơi còn ra vẻ với tao!”, Trần Hổ mắng rất hứng khởi.

Ông ta còn muốn kêu gào, bỗng nhiên, Lý Tiếu Lai đứng ở bên cạnh ông ta, trực tiếp nâng tay lên tát ông ta một cái.

“Mẹ kiếp, ngu ngốc, đần thối, câm miệng lại cho ông!”

Lý Tiếu Lai tóm lấy cổ áo Trần Hổ, hận không thể một phen bóp chết ông ta.

Tên ngu xuẩn này, chọc ai không tốt, ông chọc hắn ta làm gì?

Lý Tiếu Lai hối hận đến xanh ruột, sớm biết rằng Tần Khải ở đây, dù bị đánh chết, hắn ta cũng không đến lội xuống vũng nước bùn này.

Điều duy nhất Lý Tiếu Lai vẫn thấy may mắn chính là, Tần Khải dường như vẫn chưa biết nhiều lắm, như vậy vẫn có đường cứu vãn.

Đương nhiên, hắn ta cũng không biết, dưới sự đe doạ của Tần Khải, Trần Hổ đã nói hết toàn bộ mọi chuyện ra rồi.

Lúc này, Tần Khải không nhắc gì đến chuyện đó, chỉ là cố ý giả ngu mà thôi.

“Cậu Lý, cậu đánh tôi làm gì? Đánh hắn, đánh hắn mới đúng!”, Trần Hổ bụm mặt, giờ phút này lại chịu một cái tát, Trần Hổ lập tức sững sờ.

Ông ta không ngờ, Lý Tiếu Lai không đánh Tần Khải, ngược lại lại xuống tay với mình.

“Tôi đánh ông đó, đánh con mẹ ông luôn! Tên ngu xuẩn này, cậu đây bị ông hại chết rồi!”, Tát hai cái, Lý Tiếu Lai vẫn không hết giận, sợ Tần Khải tìm hắn ta tính sổ, Lý Tiếu Lai tung một cước đạp ngã Trần Hổ.

“Xin lỗi, mẹ kiếp còn không xin lỗi, ông còn đợi chờ chết à!”

“Cậu Lý, tôi sai rồi!”

Chịu một trận đánh oan uổng, Trần Hổ cũng không dám nghĩ nhiều, trực tiếp ngoan ngoãn quỳ trước mặt Lý Tiếu Lai.

Đầu còn chưa cúi xuống, Lý Tiếu Lai lại tát một cái: “Ngu xuẩn, tôi bảo ông xin lỗi hắn ta, không phải tôi! Tên ngu xuẩn này, đúng là tức chết mà!”

“Hắn ta?”

Ông ta quay đầu nhìn, hướng tay Lý Tiếu Lai chỉ rõ ràng chính là Tần Khải.

Tần Hổ vẫn nghĩ mượn đao giết người, lập tức ngây người.

Lý Tiếu Lai lại tát cho ông ta hai bạt tai, Trần Hổ lúc này mới tâm hoảng ý loạn, vội vàng quỳ xuống với Tần Khải.

Lúc này ông ta mới hiểu ra, Tần Khải mới là nhân vật lớn thật sự!

Trần Hổ bụp một tiếng quỳ xuống trước Tần Khải, sợ tới mức cả người lạnh run: “Đại ca, tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi thật sự không phải cố ý!”

“Tôi cũng không phải cố ý, xin anh bớt giận, chuyện hôm nay, tất cả đều là tên ngu xuẩn này tự chủ trương, không liên quan gì đến tôi, thật đấy! Trời đất lương tâm chứng giám cho tôi!”

Tuy Lý Tiếu Lai không có quỳ xuống, nhưng cũng xuống giọng cầu xin tha thứ, cũng bị dọa sợ mất mật.

“Anh còn có lương tâm? Ha ha... Được, chuyện cười này không tệ!”. Tần Khải cười híp mắt nhìn Lý Tiếu Lai.

Hai người nhìn nhau, toàn thân Lý Tiếu Lai run rẩy, căn bản không dám cãi lại, chỉ có thể khó nhọc cười hùa theo.

Vết thương trên mặt lần trước còn chưa lành hẳn, hắn ta rất sợ Tần Khải.

Rõ ràng hận muốn chết, nhưng ở trước mặt Tần Khải, hắn ta căn bản không để lộ ra chút hận ý nào.

Trần Hổ vừa thấy Lý Tiếu Lai cũng khuất phục, ông ta lại càng không dám nói gì, ngoan ngoãn quỳ trước mặt mặt Tần Khải.

“Được rồi, đừng xin lỗi nữa, xin lỗi có tác dụng thì còn cần cảnh sát làm gì? Nhanh chóng trả lại tiền, tôi còn có việc, đang vội đây, không có thời gian lề mề với các người”.

Tần Khải nhìn đồng hồ, đã qua hai giờ, không khỏi khẽ nhíu mày.

Lần này, chẳng những trễ giờ cơm trưa mà còn muộn giờ đi làm buổi chiều.

Nếu để Triệu Băng Linh bắt lỗi ngay tại trận, nói không chừng ba nghìn tệ tiền lương của anh cũng bị mất tiền oan mất.

“Này...”

Trần Hổ nghe thấy Tần Khải nói phải lấy tiền thì lại giương mắt nhìn sắc mặt Lý Tiếu Lai.

“Lấy! Thất thần làm gì, không nghe hiểu tiếng người à!”

Lý Tiếu Lai vừa di chuyển ánh mắt, cắn răng một cái, chỉ có thể đáp ứng.

Người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

Khoản tiền này, Lý Tiếu Lai có không tình nguyện đến mấy, hôm nay cũng phải trả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK