“Mày đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Diễn, cứ diễn kịch tiếp đi! Tao sẽ để mày huênh hoang thêm một lúc. Chốc lát nữa thôi, ngay cả cơ hội quỳ xuống cầu xin, tao cũng sẽ không cho mày!”
Lưu Hiểu Vi giận dữ duỗi ngón tay ra, chỉ vào trán Tần Khải từ xa, rồi nhổ nước bọt khắp nơi.
“Thằng ngu xuẩn này, ăn mặc rách rưới như vậy mà nghĩ mình ghê gớm lắm à? Chờ người của tao đến đây sẽ đánh cho mày chết!”
“Còn cháu nữa! Bác cả, cháu phải cắt mũi nó!”
Tên tóc vàng bị Tần Khải đánh gãy mũi cũng tức tối hùa theo.
Từ bé đến lớn, tên này chưa bị ai đánh bao giờ. Mối thù này, nhất định phải trả lại gấp trăm lần.
Những người khác cũng nhìn Tần Khải với ánh mắt căm thù, vẻ hả hê nhìn anh gặp hoạ.
Thấy vậy, ba người nhà Triệu Diệu Quang cũng trở nên căng thẳng.
Con giun xéo lắm cũng quằn.
Họ lạc quan quá rồi.
Ép hai nhà này đến đường cùng thì chuyện gì cũng làm ra được.
Một mình Tần Khải không đủ sức trấn áp bọn người này hoàn toàn.
Đặc biệt là Triệu Băng Linh, cô không ngờ nhà bác cả còn quen người của xã hội đen.
Nếu lát nữa bọn chúng thật sự đến đây, e rằng Tần Khải sẽ gặp hoạ lớn.
Cô lo lắng nhìn Tần Khải, thấy anh đang dùng tay trái chống cằm và nhìn bọn người kia như lũ ngốc.
Anh bình thản liếc nhìn Lưu Hiểu Vi, mắt đảo không ngừng, chẳng biết đang nghĩ gì.
Điều này khiến cô thấp thỏm bất an hơn.
Triệu Diệu Quang cũng sốt ruột như ngồi trên đống lửa, mồ hôi lạnh toát ra.
Ông ấy hoàn toàn không biết sắp tới Tần Khải sẽ ứng phó thế nào.
Có lẽ gọi Tần Khải đến đây thật sự là một quyết định sai lầm.
Triệu Hoành Quang móc điện thoại ra, vừa định gọi điện thì bất thình lình có một đám người xông vào.
“Ranh con! Tìm cả buổi trời, không ngờ là đang ở đây!”
Một giọng nói hung tợn vang lên khi mọi người đều quay lại nhìn.
Rồi một tên nhân viên gác cửa cao to lực lưỡng dẫn theo một đám bảo vệ, hung hăng xộc thẳng vào.
Theo sau là một người đàn ông trung niên trông như quản lý.
Ai nấy đều vô cùng hung dữ, rõ ràng chẳng có ý tốt.
“Các anh là…”
Lưu Hiểu Vi cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra, còn tưởng đó là người của Tần Khải.
“Bọn tôi đến tìm nó để tính sổ, không liên quan đến các vị”.
Tay gác cửa cao to ấy nhìn Lưu Hiểu Vi, chỉ trỏ bằng tay phải rồi hằn học nhìn chằm chằm vào Tần Khải.
Nhất thời, tất cả đều đưa mắt nhìn nhau.
“Tìm cậu ta? Tên này đã gây ra chuyện gì?”
Lưu Hiểu Vi cau mày, tò mò hỏi.
“Hừ, thằng ranh này không hợp ý là ra tay đánh người. Đây là khách sạn ba sao đấy, không phải là nơi nhặt rác!”
Tên gác cửa nhìn chòng chọc vào Tần Khải, buộc tội anh trước.
Nghe xong, mọi người mới ngộ ra. Hoá ra Tần Khải tự tiện xông vào đây, chẳng trách lại ngang ngược kiêu ngạo như thế.
“Tống Nhan ơi là Tống Nhan, thật buồn cho thím, cớ gì lại tìm một thằng côn đồ làm con rể, thím không cần mặt mũi nữa sao?”
Hạ Lệ thầm đắc ý, lại giở giọng mỉa mai.
Những người còn lại cũng trưng ra vẻ mặt hả hê.
Cứ đùa, đây là địa bàn của sếp Lý đấy. Dám đánh người ở đây à, chẳng cần bọn họ ra tay, kết cục của Tần Khải chắc chắn sẽ rất thê thảm.
Cõi lòng của gia đình Triệu Băng Linh, một lần nữa lại rơi xuống đáy vực.
Tần Khải ơi là Tần Khải, gây ra hoạ lớn rồi.
“Quản lý, vừa nãy chính kẻ này đã đánh tôi!”
Kẻ thù gặp nhau là bùng lửa giận. Gã cao to kia siết nắm tay kêu răng rắc, chỉ hận không thể đánh chết Tần Khải.
Lời vừa dứt, người đàn ông trung niên ở đằng sau đã tiến lên một bước, chậm rãi vòng ra sau lưng Tần Khải, ôn tồn nói: “Nhóc con, giỏi vờ vịt quá nhỉ. Dám đánh người của tôi à, nói đi, muốn chết như thế nào đây!”
Tần Khải nghiêng đầu, ngẩng lên nhìn.
“Vì đáng đánh! Tên khốn này kiêu căng tự đại, còn đá hỏng xe ba bánh của tôi. Tôi còn chưa tính sổ đâu”.
Tay gác cửa vừa nghe xong lập tức nổi trận lôi đình.
“Đá hỏng thì đã làm sao? Thằng nhặt rác như mày không đủ tư cách bước vào khách sạn, mày là cái thá gì chứ!”
Nghe vậy, những người còn lại liền thừa cơ tiếp tục châm chọc gia đình Triệu Băng Linh.
“Thằng nhãi này còn dám nói tôi mắc bệnh cơ đấy? Tôi thấy cả nhà bọn họ đều bệnh nặng lắm rồi, vô phương cứu chữa, còn tìm một thằng bại não đến đây, đúng là nực cười”.
“Chú ba à, đừng nói anh không nể mặt chú. Về sau nếu muốn hoà khí sinh tài thì tốt nhất nên đuổi thằng rác rưởi vướng tay vướng chân này ra khỏi Trung Hải, đừng khiến nhà họ Triệu mất mặt”.
Đối mặt với đủ loại chế giễu, huyệt thái dương của Triệu Diệu Quang giật đến mức chực nổ tung, đau nhức vô cùng.
Mẹ con Triệu Băng Linh cũng cúi gằm mặt, chỉ muốn tìm hố đất mà chui vào.
Những lời của người nhà họ Triệu khiến đám người quản lý đều sửng sốt.
“Không ngờ tên nhặt rác này lại là con rể nhà họ Triệu. Nhưng tôi nhìn cậu ta sao chẳng giống con người chút nào nhỉ?”
Người quản lý chép miệng, nửa cười nửa không. Quản lý chưa từng gặp hạng người kỳ lạ như Tần Khải, chẳng hề xem anh ra gì.
“Ban nãy tên ranh này còn đứng ở trước cửa mà khoác lác, gọi thẳng tên của chủ tịch ra. Thật sự nghĩ mình ghê gớm lắm à?”
Tay gác cửa thầm mừng rỡ, liền hùa theo.
“Ha ha…”
Tần Khải giơ tay ra, cười một cách đáng sợ.
“Tôi rất tò mò, lát nữa mà tên Đinh Kim Phúc ấy đến đây, hai người sẽ cầu xin tôi thế nào nhỉ?”
Nghe vậy, quản lý khách sạn lập tức nhổ toẹt, lớn tiếng mắng chửi: “Mẹ kiếp! Đúng là giỏi giả vờ giả vịt!”
“Ranh con e là còn chưa biết chủ tịch Đinh của chúng tôi là ai nhỉ? Trước khi diễn trò cũng phải tìm hiểu một chút. Đừng nói là nhà Triệu, ngay cả Tứ thiếu Trung Hải mà gặp chủ tịch của chúng tôi cũng phải nhún nhường vài phần đấy. Dám gọi chủ tịch như thế, có tin tôi đánh nát miệng cậu không?”
Người nhà họ Triệu cũng ra chiều khinh bỉ, chỉ trỏ vào Tần Khải, hai bà bác kia thậm chí còn nhổ nước bọt vào anh.
“Hừ, chắc là Triệu Diệu Quang tìm thằng điên này đến chọc tức chúng ta đây mà. Hôm nay xem ra nhìn rõ bộ mặt của gia đình bọn họ rồi, thật ghê tởm!”
“Bây giờ tôi chỉ muốn đánh nó tàn phế. Ban nãy rõ là huênh hoang tự đại, cứ nghĩ nó là nhân vật nào ghê gớm lắm, không ngờ chỉ là thằng nhặt rác”.
“Thứ không biết sống chết. Đừng phí lời với nó nữa, đánh nó chết đi!”
Nhìn thấy Tần Khải trở thành mục tiêu công kích, Triệu Băng Linh cảm thấy rất bất lực, lại có chút đồng cảm với anh.
Suy cho cùng thì lúc nãy Tần Khải quả thật đã oai phong đe doạ được người nhà họ Triệu, cũng đã trút giận giúp gia đình cô.
Nhưng hiện giờ Tần Khải đang rất nguy hiểm, có thể sẽ bị đánh chết.
Chuyện này mà đồn ra ngoài thì mặt mũi cô biết để ở đâu?
“Hay là tôi báo cảnh sát nhé?”
Triệu Băng Linh do dự một hồi mới cất giọng lí nhí hỏi.
Nhưng Tần Khải vẫn bình thản xua tay.
“Chuyện vặt vãnh này không cần báo cảnh sát! Chỉ là một tên lâu la thôi mà. Chờ Đinh Kim Phúc đến đây rồi xem tôi xử lý bọn chúng thế nào. Hổ không gầm lại tưởng tôi là mèo bệnh à?”
Nghe anh nói xong, người quản lý lập tức bật cười.
“Không thể không nói, khả năng giả vờ của tên ranh này đúng là trước nay chưa từng có, nói cứ như mình là nhân vật tầm cỡ thật, ngay cả chủ tịch của chúng tôi cũng phải châm trà rót nước cho cậu ấy nhỉ?”
“Ông ta xứng chắc?”
Tần Khải khẽ hừ giọng, khí thế ngút trời.
Danh Sách Chương: