Mục lục
Cả đời này không rời xa anh! Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Truyện được đăng tại Vietwriter.com


Cả đời này không rời xa anh! - Chương 119: Một cặp chân dài dụ người mơ mộng




Chương 119: Một cặp chân dài dụ người mơ mộng





Mạc Vân Trà Sữa





Khi đó thái độ người nhà họ Phó tốt như vậy, mẹ không nể mặt mũi, đem mọi người đều làm cho rất khó chịu, còn tổn thương đại thúc nhà lòng của người ta.





Hiện tại ngược lại tốt, mẹ biết tới nói xin lỗi.





Diệp Tử Thần nói: "Mặc kệ có kịp hay không, mẹ hiện đang thay đổi, đối với chị mà nói cũng là chuyện tốt, đúng không?"





Vẫn tốt hơn mẹ khắp nơi đi theo các thân thích nói Diệp Phồn Tinh cùng Phó Cảnh Ngộ nói xấu chứ!





Diệp Phồn Tinh nói: "Biết rồi."





Cô nhìn một chút sắc trời bên ngoài, lại nhìn một chút Diệp Tử Thần, "em thì sao? Trễ như vậy qua tới, hôm nay không trở về?"





"Không có việc gì, tìm một cái khách sạn ở một đêm" Diệp Tử Thần nói: "em vốn là nghĩ tới đây , chính là ba mẹ một mực không đồng ý."





Cậu ta là thực sự không muốn đi học, muốn tới bên này, nhưng mà, cùng trong nhà còn không có câu tốt.





Diệp Phồn Tinh hỏi: "chị cho em ít tiền."





"Không cần đâu." Diệp Tử Thần nói: "chị mỗi ngày làm thêm cũng thật cực khổ , em có tiền, mẹ cho em rồi, cái kia em đi trước?"





Trên đường tới cậu ta hẹn chiến đội bằng hữu, vội vã đi gặp.





Diệp Phồn Tinh gật đầu.





Diệp Tử Thần mới vừa đi, Trương Tâm Dao liền đi tới, từ lần trước tiệc sinh nhật, Trương Tâm Dao giúp cô, hai người liền thân hơn một chút.





Trương Tâm Dao nhìn lấy Diệp Tử Thần, hỏi: "ai vậy?"





"Em của tôi ."





"Em trai câun thật là đẹp trai a!"





Diệp Phồn Tinh nhìn một cái hoa si người nào đó, bất đắc dĩ cười cười.





-





Buổi tối, Diệp Phồn Tinh xách đồ ăn vặt Diệp Tử Thần cho coi đem ra ăn cùng sổ hộ khẩu đã về đến nhà, Phó Cảnh Ngộ cùng Tưởng Sâm đều ở đó.





"Chú."





Diệp Phồn Tinh đem đồ ăn vặt bỏ qua một bên trên bàn.





Phó Cảnh Ngộ nghiêm túc cau mày, "Hôm nay em về trễ."





Đều đã mười giờ.





Anh đang chuẩn bị để cho Tưởng Sâm đi đón cô.





Diệp Phồn Tinh nói: "Hôm nay công việc kết thúc hơi trễ."





Cô ở trong cửa hàng làm thêm, cho nên tan việc sẽ tương đối trễ.





"Sau này không nên tìm công việc làm muộn như vậy." Anh mặc dù không ngăn cản cô đi làm thêm, nhưng cũng không yên tâm cô khuya khoắt còn ở bên ngoài.





Diệp Phồn Tinh nói: "Tôi sẽ cố gắng."





Cô đi tới, đi giầy xăng-̣đan chân rất trắng, ngón chân rất đẹp mắt, một cặp chân dài cốt cảm thon dài...





Diệp Phồn Tinh chân rất đẹp mắt, làm cho người ta mơ mộng, Phó Cảnh Ngộ nhìn chằm chằm cặp chân dài, không nhịn được nhíu mày một cái.





Diệp Phồn Tinh nhìn thấy một bên Tưởng Sâm, nói: "Tưởng tiên sinh, hôm nay anh đến nhà của tôi, có phải là cho mẹ tôi tiền hay không ?"





Tưởng Sâm nói: "Không có."





Diệp Phồn Tinh đem sổ hộ khẩu lấy ra đưa cho bọn họ nhìn một cái, "Đây là mẹ tôi để cho em của tôi đưa tới cho tôi , tôi tưởng anh cho mẹ tôi tiền rồi."





Tưởng Sâm đại khái cũng đoán được Diệp mẫu sẽ làm như vậy.





Anh ts nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, "Chúng tôi hôm nay đến, mẹ cô trực tiếp đem chúng tôi đuổi ra ngoài, sau đó không biết tại sao, thật giống như biết tình hình trong nhà Phó tiên sinh, liền đuổi theo đi ra rồi. Muốn để cho tôi đem sổ hộ khẩu cầm về, tôi không cầm."





"..." Tưởng Sâm nói, làm cho Diệp Phồn Tinh có chút lúng túng.





Anh ta nói chỉ là chuyện này thật, nhưng mà, mẹ cô bản tính, lại bại lộ rất rõ ràng.





Trước như thế phản đối, cũng không phải là bởi vì cô, chỉ là bởi vì vấn đề tiền.





Bây giờ biết Phó gia có tiền, thái độ trở nên rõ ràng như vậy.





Tưởng Sâm nói: "Nếu lấy về lại coi như xong đi!"





Anh ta nguyên bản còn muốn , cho Diệp mẫu một chút màu sắc nhìn một chút, nhưng dù sao cũng là mẹ của Diệp Phồn Tinh, sổ hộ khẩu cũng lấy được rồi, dù sao phải cho Diệp Phồn Tinh lưu một chút mặt mũi.





Tưởng Sâm sau khi đi ra, Diệp Phồn Tinh đem bao để xuống, đi phòng vệ sinh rửa tay.





Cô nhìn trong gương chính mình, tâm tình rất là trầm trọng, mẹ muốn làm gì thì làm, để cho cô vừa lúng túng lại châm tâm, tâm tình cũng đi theo trở nên sa sút lên.





Rửa xong tay đi ra, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ liền ngồi lên xe lăn, chờ ở cửa.





Con mắt màu đen của anh nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, thấy trên mặt của cô còn vương lại giọt nước, quan tâm hỏi: "Khóc rồi hả?"





(・ิω・ิ)ノ(๑'ᴗ')ゞ(●'▽'●)ゝ(✿❛◡❛)





Nhớ like và bỏ phiếu cho sữa trước khi đọc chương mới nhé!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK