Phó Cảnh Ngộ cười nói: " Cả ngày hôm qua em không chịu nói chuyện với anh, hôm nay lại vùi đầu vào công việc. Anh cho là... Bảo bối nhà chúng ta không muốn để ý đến anh nữa ."
Từ trong những gì mà anh vừa nói, Diệp Phồn Tinh nghe ra được sự lo lắng bất an của anh .
Một người đàn ông trầm ổn giống như anh mà cũng có lúc biết sợ hãi sao ?
Giọng nói của Diệp Phồn Tinh không tự chủ mềm nhũn ra, cô giải thích: " Anh nghĩ linh tinh cái gì thế , lần này em đi theo anh, ít nhất cũng phải đi nửa tháng , có một số việc trước khi đi em phải xử lý xong."
Nói tới chỗ này, Diệp Phồn Tinh liền có chút không vui, phàn nàn nói: "Hôm nay em mò đến công ty của em làm cái gì? Anh có biết taij anh mà công việc của em chưa làm xong không ?"
Phó Cảnh Ngộ nhíu mày, " Anh tưởng em giận."
Cho nên anh đương nhiên phải đi dỗ dành vợ anh !
" Em tức giận anh liền đi làm loạn đúng không?" Diệp Phồn Tinh nhìn anh chằm chằm, bất mãn ra mặt.
Phó Cảnh Ngộ cưng chiều cười ra tiếng, " Em không tức giận là tốt rồi. Anh còn đang suy nghĩ xem phải làm như thế nào để em hết giận . Hôm nay anh đến công ty của em mà còn chẳng thèm liếc anh lấy một cái ."
" Em không để ý tới anh khi nào hả ?Không phải em ra đón anh rồi sao?" Diệp Phồn Tinh kỳ quái nhìn anh.
" Em nói với vài câu, sau đó đã ném anh cho người khác còn gì, không phải sao ?"
Phó Cảnh Ngộ cảm thấy mình bị bỏ rơi !
"..." Diệp Phồn Tinh phát hiện anh hoàn toàn hiểu sai tất cả , "Lúc ấy em đang bận viện , em biết anh là muốn tới đón em nên mới vội vàng thu xếp mọi việc để về với anh ! Ai biết anh còn kéo cả công ty đi liên hoan , lamf em không kịp xử lý nốt ."
Nói xong câu này, Diệp Phồn Tinh lại nghĩ tới cái gì đó, cô quay sang nhìn anh .
Cho nên, hôm nay anh đến công ty là bởi vì hiểu lầm cô đang tức giận, sợ cô không để ý tới anh, cho nên mới đi tìm cô sao?
Từ trước đến giờ bọn họ có mâu thuẫn gì, đều là cô đi dỗ dành anh !
Lần này, cũng coi là anh đang dỗ dành cô đi?
Chỉ có điều , Ông xã à, anh xác định anh đang đi dỗ dành vợ chứ không phải làm cô bị tức chết sao?