Mục lục
Cả đời này không rời xa anh! Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Truyện được đăng tại Vietwriter.com


Cả đời này không rời xa anh! - Chương 139: Không phải là không cần tôi nữa sao?




Chương 139: Không phải là không cần tôi nữa sao?





Mạc Vân Trà Sữa





Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ một cái, nói: "Xin lỗi, tôi không nguyện ý. Tôi cùng cậu ta đã chia tay, cùng với chú ở chung một chỗ là tôi cam tâm tình nguyện. Nếu như chú không thích tôi nữa , tôi có thể rời đi nơi này. Nhưng mà, chú không có quyền miễn cưỡng tôi cùng với ai ở chung một chỗ."





Cho dù là Phó Cảnh Ngộ mở miệng để cho cô cùng với Cố Vũ Trạch ở chung một chỗ, cô cũng sẽ không nguyện ý.





Cố Vũ Trạch nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, "Diệp Phồn Tinh, em có phải là ngốc hay không?"





Thật giống như mình đang cưỡng bách cô vậy.





Hắn rõ ràng là đang giúp cô!





Diệp Phồn Tinh không cho là đúng nhìn lấy Cố Vũ Trạch, thậm chí liền một câu nói cũng không muốn nói với hắn, chẳng qua là đối với Phó Cảnh Ngộ nói: "Nếu như chú không có chuyện gì, tôi liền đi ra ngoài trước."





Từ đầu tới cuối, Cố Vũ Trạch ở trong mắt cô, giống như là không khí. Hắn làm đầy đủ mọi thứ, đều câu không nổi cô một chút tâm tình.





Diệp Phồn Tinh đang chuẩn bị rời đi, lại nghe thấy Phó Cảnh Ngộ nói: "Chờ một chút."





Diệp Phồn Tinh không thể làm gì khác hơn là ngừng lại.





Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy Cố Vũ Trạch, nói: "Câu trả lời của Tinh Tinh cháu đã nghe được. Cô ấy không nguyện ý cùng với cháu ở chung một chỗ."





Ánh mắt của Cố Vũ Trạch rất là bất đắc dĩ.





Phó Cảnh Ngộ nói một cách đầy ý vị sâu xa: "làm cô ấy đau lòng là cháu! Người chia tay với cô ấy là cháu! Người cùng bạn tốt của cô ấy cùng nhau phản bội cô ấy cũng là cháu! Hiện tại chạy tới nói, muốn cậu tác thành cho hai người, cháu không cảm thấy buồn cười quá sao?"





Cố Vũ Trạch hơi sửng sờ, nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, phát hiện ánh mắt của Phó Cảnh Ngộ, đã không biết lúc nào lạnh xuống.





người cậu này luôn luôn như thế, bạn vĩnh viễn không đoán được một giây kế tiếp Phó Cảnh Ngộ sẽ có phản ứng như thế nào.





Diệp Phồn Tinh cũng nhìn về phía Phó Cảnh Ngộ, anh đây là... Đang thay cô nói chuyện?





Hơn nữa, anh không là mới vừa biết chuyện này sao?





Tại sao thật giống như, cái gì cũng biết





Thậm chí biết cả chuyện Cố Vũ Trạch cùng Triệu Gia Kỳ phản bội cô





Phó Cảnh Ngộ nói với Cố Vũ Trạch: "Chuyện này sau này câun không muốn nghe thấy nữa, cháu đi ra ngoài đi, cậu cùng mợ nhỏ cháu còn có lời muốn nói."





Sau cùng mợ nhỏ - hai chữ, đã cho thấy thái độ của anh.





Anh, cũng sẽ không bởi vì Diệp Phồn Tinh cùng Cố Vũ Trạch từng yêu nhau, liền cùng với cô tách ra!





-





Cố Vũ Trạch nhìn Diệp Phồn Tinh một cái, rất muốn nói cái gì, lại phát hiện cái gì đều không nói được.





Không thể làm gì khác hơn là xoay người hướng ngoài cửa đi.





Nghe được Phó Cảnh Ngộ nói: "Khép cửa lại."





-





Triệu Gia Kỳ chính ở trên hành lang chờ Cố Vũ Trạch, nhìn thấy Cố Vũ Trạch đi ra, vội vàng nghênh đón, "Thế nào?"





Cố Vũ Trạch không có lên tiếng, chẳng qua là hướng gian phòng của mình đi tới.





Triệu Gia Kỳ đi theo sau lưng hắn, "Bị cậu anh mắng sao?"





Phó Cảnh Ngộ người kia luôn luôn âm tình bất định, biết chuyện của Cố Vũ Trạch cùng Diệp Phồn Tinh, mắng Cố Vũ Trạch cũng không phải là không thể được.





Nhưng không nghĩ cô ta nói những lời này, càng là chạm đến vết thương của Cố Vũ Trạch. Hắn nhìn Triệu Gia Kỳ một cái, lạnh lùng hét: "Cút!"





Nếu như Phó Cảnh Ngộ thật sự mắng hắn, cũng cự tuyệt đề nghị của hắn, có lẽ, trong lòng của hắn còn có thể dễ chịu một chút, cảm thấy cái kia hết thảy đều là vấn đề ở chỗ cậu.





Có thể hết lần này tới lần khác, Phó Cảnh Ngộ cũng không có mắng hắn, mà là đem quyền lựa chọn giao cho Diệp Phồn Tinh.





Đối mặt cái này có thể cùng hắn cùng cơ hội tốt, Diệp Phồn Tinh lại lựa chọn cự tuyệt.





Triệu Gia Kỳ lần đầu tiên nhìn thấy hắn nổi giận lớn như vậy, trực tiếp bị rống ngu dốt, cửa phòng rầm một tiếng, ở trước mắt cô ta đóng lại.





-





Bên trong thư phòng, Diệp Phồn Tinh một mực đứng tại chỗ, không có động cựa, chẳng qua là trừng trừng mà nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ.





Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy cô, "Không đến sao?"





"..." Diệp Phồn Tinh không nói gì, cũng không có động, chẳng qua là mở một đôi mắt to nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ.





lúc này, Phó Cảnh Ngộ biết, cô vợ nhỏ của anh, là đang giận dỗi rồi.





anh dịu dàng nói, "Qua đây, để cho anh ôm một cái."





"Chú không phải là không cần tôi nữa sao?"





Diệp Phồn Tinh có chút tức giận mà tố cáo.











Nhớ like và bỏ phiếu cho sữa nhé!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK