Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, trong giọng nói của anh mang theo ý chêu chọc cười đùa , "Nhớ anh tới như vậy sao ?"
Diệp Phồn Tinh không phủ nhận, nhưng cũng không chịu thua nói: "Em nhớ anh đấy thì làm sao ? Những lúc anh không có ở bên cạnh em , em đều rất nhớ rất nhớ anh ."
Cũng một tuần nữa là được nghỉ hè rồi, Diệp Phồn Tinh vốn là muốn tới đi tìm chồng , nhưng Phó Cảnh Ngộ lại nói anh sẽ trở về, cho nên Diệp Phồn Tinh rất mong chờ.
Cô đợi nhiều ngày như vậy, cũng không dễ dàng gì .
Tài xế chờ ở cửa, hai người lên xe, Diệp Phồn Tinh hỏi: "Tưởng Sâm không về cùng anh à ?"
"Cậu ta đi lấy hành lý."
"Chúng ta chờ anh ta một lúc đi." Diệp Phồn Tinh ngồi ở bên cạnh anh.
Tay Phó Cảnh Ngộ đã đưa tới nắm tay cô.
Diệp Phồn Tinh thấy vậy, trực tiếp tựa vào vai anh , " Anh có biết không , em chờ anh rất lâu luôn ý , chân tê rần luôn rồi đây này ."
"Cực khổ cho em rồi ."
Diệp Phồn Tinh nhìn anh, cười nói , " Em có thể yêu cầu anh hôn động viên em được không?"
"..."