"Không thể nào?" Hoàn toàn không nhìn ra!
Lý Yên Nhiên thoạt nhìn cũng chỉ hơn hai mươi tuổi.
" Em đang khen chị trẻ đấy à ?" Lý Yên Nhiên nở nụ cười. Vừa nói cô ấy vừa nhìn sang Tần Phong, " Giáo sư Tần à, anh có thấy không, Phồn Tinh còn nói em trẻ đấy ."
"..." Tần Phong liếc bà xã nhà mình một cái, " Chắc em sướng nổ mũi rồi có phải không? "
Lý Yên Nhiên quay sang giải thích với Diệp Phồn Tinh : "Ba chị là cổ đông của tập đoàn Phó thị , quen biết Phó gia rất lâu rồi, chắc em mới lấy cậu ấy nên chưa gặp chị . Em yên tâm, quan hệ của chị và Cảnh Ngộ rất rõ ràng . Có ông chồng già nhà chị ở đây, em còn sợ gì nữa ?"
Lý Yên Nhiên càng giải thích như vậy càng làm cho Diệp Phồn Tinh xấu hổ.
-
Cơm nước xong, trên đường về nhà, Phó Cảnh Ngộ lái xe, nhìn thấy Diệp Phồn Tinh ngồi ở một bên yên lặng mà không nói lời nào , "Bây giờ còn tức giận nữa không ?"
"..." Diệp Phồn Tinh biết mình thật sự hiểu lầm anh rồi, " Làm sao em biết được chị ấy đã kết hôn chứ ? Nhìn chị ấy trẻ như vậy."
Thật sự một chút cũng không nhìn ra được.
Phó Cảnh Ngộ nói: "Hiện tại tập đoàn chỉ tuyển phụ nữ đã kết hôn, em đến chỗ anh mà xem , xem có mấy cô gái trẻ tuổi? Bình thường có giao thiệp với đối tác , không phải là đàn ông thì cũng là phụ nữ đã có chồng . Cho nên em thật sự không cần ăn giấm."
"..." Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ, chột dạ nói: " Em xin lỗi ."
Cô biết mình thật sự hiểu lầm anh rồi.
Xe dừng ở đèn đỏ , Phó Cảnh Ngộ đưa tay tới, cầm tay cô, " Em không giận anh nữa là tốt rồi."
Mỗi lần vô đau lòng khổ sở, trong lòng của anh còn khó chịu hơn nhiều
Lúc trước khi anh khó khăn nhất , cô luôn ở bên cạnh anh , hắn hiện anh chỉ muốn yêu thương che chở cho cô cả đời .