Cả đời này không rời xa anh! - Chương 156: Gặp lại Phó Cảnh Ngộ
Chương 156: Gặp lại Phó Cảnh Ngộ
Mạc Vân Trà Sữa
Triệu Gia Kỳ liếc Diệp Phồn Tinh một cái, đi ra khỏi cửa.
Triệu Gia Kỳ khoảng thời gian này tâm tình không tốt, cái tài khoản Facebook của người kia càng ngày càng nổi tiếng, lại càng không để ý tới cô ta , để cho Triệu Gia Kỳ có một loại cảm giác bị nhục nhã.
trong khoảng thời gian này, Lâm Vi cũng không còn nổi tiếng như dạo trước, lại nghĩ tới hôm nay có thể trở về nhà, tâm tình của cô ta mới khá một chút.
-
Buổi chiều, Diệp Phồn Tinh đeo balô, từ ký túc xá đi ra, chuẩn bị đi ngồi xe buýt về nhà, kết quả Tưởng Sâm đã tới đón cô rồi.
Tưởng Sâm xe đậu ở chỗ đó, cô đi tới, mở cửa xe, ngồi vào trong xe.
"Tưởng tiên sinh, sao anh tới đón tôi? Tôi không có hành lý, có thể về nhà rồi ."
Diệp Phồn Tinh luôn rất độc lập , lần trước để cho Tưởng Sâm đưa là bởi vì cô có nhiều hành lý lại không có phương tiện đi lại, nhưng bây giờ, thứ cô muốn mang về nhà cũng không nhiều, Tưởng Sâm còn chạy tới đón cô, làm cho cô thụ sủng nhược kinh.
Thái độ Tưởng Sâm vô cùng hiền hòa, nhìn thấy Diệp Phồn Tinh như nhìn thấy ân nhân cứu mạng "Là tiên sinh để cho tôi tới đón cô ."
Đừng nói Phó Cảnh Ngộ , ngay cả anh ta sáng sớm hôm nay , nghĩ đến Diệp Phồn Tinh sắp trở về, đều có điểm kích động.
"Chú ấy khoảng thời gian này như thế nào ? có khỏe không?" Diệp Phồn Tinh quan tâm hỏi.
Nghĩ đến sắp gặp được anh, so với nghĩ đến được ăn đồ ăn ngon còn kích động hơn.
Tưởng Sâm lại trầm mặc một chút, không trả lời lời cô.
Diệp Phồn Tinh nhìn ra đầu mối, "chú ấy không khỏe sao?"
Tưởng Sâm nói: "ngài ấy buổi tối mỗi ngày đều thức đêm làm việc, buổi sáng thức dậy rất sớm, đều không có nghỉ ngơi."
"Anh không sắp xếp công việc cho chú ấy sao." Nghĩ đến anh vất vả khổ cực như vậy, Diệp Phồn Tinh có chút đau lòng.
Tưởng Sâm xuyên thấu qua gương chiếu hậu nhìn Diệp Phồn Tinh một cái, nói: "Vậy trước tiên Phó tiên sinh chịu nghe tôi mới được."
Cũng chính là ở trước mặt Diệp Phồn Tinh, Phó Cảnh Ngộ mới dễ nói chuyện như vậy.
-
Hơn một tiếng sau, xe ngừng ở cửa chính, Diệp Phồn Tinh đeo balô từ trên xe bước xuống, Tưởng Sâm cùng đi xuống tiến vào phòng khách.
Dì Ngô thấy cô trở lại, nhiệt tình nói: "Tiểu Tinh trở lại rồi! Đã lâu không gặp."
Mỗi lần trở về nơi này, liền cảm giác giống như về đến nhà mình tất cả mọi người đều đối với mình rất nhiệt tình, làm cho tâm tình của Diệp Phồn Tinh ấm áp.
Diệp Phồn Tinh nói: "cháu chào dì Ngô ạ."
Dì Ngô là đặc biệt theo Phó gia qua nấu cơm cho bọn họ , biết hôm nay Diệp Phồn Tinh trở về, cơm tối cũng chuẩn bị rất phong phú.
Dì Ngô cười một tiếng, thích Diệp Phồn Tinh một chút tỏ ra cao giá cũng không có, không giống Triệu Gia Kỳ...
Triệu Gia Kỳ trước đi qua mấy lần Phó gia, mặc dù nhìn thấy người nhà họ Phó rất lễ phép, nhưng mà, đối với những người giúp việc, đều là không nhìn thẳng.
Phải biết bình thường liền Phó Cảnh Ngộ cùng Cố Vũ Trạch, đối đãi trong nhà năm lâu một chút đám người hầu, đều là đặc biệt tôn trọng.
Cùng dì Ngô chào hỏi bắt chuyện xong, Diệp Phồn Tinh cùng Tưởng Sâm đi trên lầu, bất quá Phó Cảnh Ngộ có khách, khách còn chưa đi.
Diệp Phồn Tinh không thể làm gì khác hơn là đi theo Tưởng Sâm ở cửa đợi một chút
Cũng không lâu lắm,người nói chuyện với Phó Cảnh Ngộ liền đi ra , Tưởng Sâm nhìn thấy đối phương, lên tiếng chào hỏi, sau đó tiễn đối phương đưa ra ngoài.
Diệp Phồn Tinh tự mình vào cửa đi tìm Phó Cảnh Ngộ.
Phó Cảnh Ngộ ngồi ở trước bàn, tay đang loay hoay lấy chén trà , anh ngũ quan tinh xảo, biểu tình bình tĩnh, xem ra giống như là một bộ điển nhã cổ điển họa.
Diệp Phồn Tinh nói: "chú, tôi đã về rồi."
Phó Cảnh Ngộ ngẩng đầu lên, nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, nhướng mày, nguyên bản đen nhánh trong con ngươi, giống như là rót vào quang, sáng lên.
Anh nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, cũng không có để cho mình lộ ra nội tâm kinh hỉ, chẳng qua là bình tĩnh nói: "Ngồi đi."
( ͡°❥ ͡°)( ͡°❥ ͡°)( ͡°❥ ͡°)( ͡°〓 ͡°)( ͡°〓 ͡°)
Nhớ like và bỏ phiếu cho Sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé, dạo này mọi người chẳng bỏ phiếu cho sữa gì cả, cho nên chậm ra chương là do mn thôi, sữa cũng cần biết là có người đang ủng hộ mình thì mới có thể có động lực viết truyện chứ! Mọi người hiểu mà, phải không?