Mặc dù không thể tin được, nhưng đó thực sự là thanh kiếm của Âm Thao đã xuyên qua tay tôi, và mũi kiếm chĩa vào trán tôi.
Máu vẫn tuôn ra từ trán tôi.
Có thể hiểu rằng Âm Thao sẽ làm tổn thương tôi vì anh không nhận ra tôi, nhưng mỗi lần gặp mặt đều đánh tôi, tôi không tủi thân sao........trên cổ tôi lại bị véo.
"Thao ..." Tôi mới than thân trách phận vừa được nửa đường, thanh kiếm dài của Âm Thao đã tiến về phía trước, đâm thủng đầu tôi và tôi tức khắc mất hết sự dịu dàng nết na: "Anh ơi! Anh ơi! Kiếm hạ lưu tình! Tôi chỉ là đi ngang qua!”
Cảm xúc còn tệ hơn cả cầu xin lòng thương xót. Âm Thao dừng lại và tiếp tục đâm thanh kiếm, nhưng thanh kiếm mắc kẹt trong lòng bàn tay tôi.
"nhìn vào trang phục của ngươi, nó phải là một con quỷ cổ đại. Những con quỷ già như ngươi rất hiếm. Tại sao ngươi lại theo vào nhà ta?" Âm Thao thờ ơ hỏi.
Tôi rên rỉ đau đớn: " Đại đại ca, anh anh anh tha cho tôi trước, tôi cùng anh từ từ nói chuyện.”
Âm Thao rút thanh kiếm ra, và ngay lập tức, tay tôi chảy máu như trút.
Thật vô lý khi một xác chết bị chảy máu. Có vẻ như thanh kiếm của Âm Thao là một quỷ khí mạnh mẽ. Tôi vẫn là cẩn thận một chút không lại chết dưới thanh kiếm của Âm Thao.
"Wow, mama thật là lợi hại, cầm viên trân châu soi một cái, liền biến hoá ra một tỉ tỉ vô cùng xinh đẹp. Thật lợi hại, mama, người có phải là tiên nữ không??" củ cải nhỏ hỏi một cách ngạc nhiên, và câu tiếp theo liền nhìn vào Âm Thao : " baba, làm thế nào trong tay người lập tức có một vũ khí, không phải là đột ngột mà nó vốn được dấu trong tay áo phải không, người đang biểu diễn ảo thuật?”
tôi Yếu ớt nhả ra từng chữ:” tại sao, mama là tiên nữ, baba lại là ảo thuật gia, điều này khác biệt quá lớn rồi... "
" tỉ tỉ , tỉ là cái gì ? Tại sao ngay lập tức có thể nhảy ra từ bức tường? "củ cải nhỏ tò mò hỏi.
Tôi nhanh chóng nở một nụ cười dịu dàng: " em nhìn tỉ xinh đẹp, cũng có thể từ không khí hiện ra, nhất định cũng là một tiên nữ.”
Củ cải nói: "Không, ảo thuật gia yêu cầu có trình độ lừa gạt người, tỉ tỉ là kẻ lừa gạt!"
Tôi: "..."
Ngay khi tôi nghĩ mọi thứ chậm chạp, Mạnh mộng liền nhấc bàn tay cầm xá lợi lên, tư thế này, có vẻ như muốn đả thương tôi một lần nữa.
Tôi biết tia Oán Niệm này sát thương cực nặng. Cô ấy muốn động tay, nhất định là muốn sinh mạng tôi. Vì vậy tôi nhanh chóng trốn sau lưng Âm Thao, tôi đã làm một hành động như kĩ nữ lầu xanh mà tôi khinh bỉ nhất: “ thập nhị gia, cứu tôi.”
Giọng nói phát ra!
Da đầu tôi tê dại.
Âm Thao liếc nhìn tôi và quay lại nhìn Mạnh Mộng lần nữa: "La Hy, có chuyện gì với em vậy? Tại sao em lại trở nên mạnh mẽ như vậy? Hạt châu trong tay em là gì? Tại sao tôi lại nhìn thấy oán khí trên hạt châu đó ——Vô cùng nặng nề? Ai đã cho em thứ đó? "
( tác giả miêu tả anh Thao thâm hậu thật, mắt mù mà nhìn không sót một cái gì, từ trang phục cổ đại của La Hy cho đến hạt châu lại nhìn dc cả oán khí, tim còn sáng hơn cả mắt.kiki)
Mạnh Mộng vẫn im lặng cầm xá lợi về phía tôi, tay siết chặt, nhưng thật kì lạ, cô ấy vậy mà không có động tay...?
Một tia Oán hận cũng có thể bắt nạt kẻ khác sợ hãi?
Không, không, Âm Thao không có đôi mắt quỷ, năng lực chiến đấu khi đứng trước vị thần cổ đại này, đơn giản là cặn bã, được chứ? Vì vậy, không thể bị bắt nạt và sợ hãi vậy tại sao cô ấy dừng lại trước Âm Thao?
Thấy Mạnh Mộng không có phản ứng, cũng không trả lời, nên Âm Thao phải dìu cô ấy sang một bên, tay trái nắm lấy cổ tay tôi , dẫn tôi vào phòng và hỏi: "Ngươi gọi ta là thập nhị gia, ngươi là người của âm giới? "
Tôi chớp mắt, nghĩ rằng cách tốt nhất để đến gần hơn chỉ giả vờ, nếu không thì Âm Thao vẫn sẽ lấy kiếm đâm tôi bất cứ lúc nào.
tôi gật đầu và nói: "Phải , tôi là người của âm giới, tôi được Ngũ Điện Diêm Quân phái tới.”
Chắc chắn, có sự nhẹ nhõm trên khuôn mặt của Âm Thao: “ Diêm Quân đã phái ngươi tới, vậy tại sao ngươi không quang minh chính đại mà tới, mà lại lén lén lút lút trong nhà của ta? Quỷ quỷ quyệt quyệt, sợ rằng là chột dạ nha.”
“Không phải...... "tôi đột nhiên cảm thấy Như có một cú đá thẳng vào tim, Nó giống như cảm giác trong lòng tôi, với một linh cảm xấu, tôi không thể diễn xuất với Âm Thao, nhảy lên và chạy vào phòng khách!
Chắc chắn rồi!
Vừa chạy tới phòng khách, liền thấy Mạnh Mộng từ phía sau tóm lấy Củ cải, những ngón tay tạo thành một cái móc, và anh đang từ từ móc vào mắt của Con bé ...
"Súc vật! Buông con bé ra!" Tôi hét lớn và dùng hết sức mình để vồ lấy Mạnh Mộng!
Thình thịch!
Tôi định vồ tới lôi cô ta đi.
Nhưng Mạnh Mộng cũng m không khách sáo với tôi chút nào. Cô ta nhặt hạt châu và đập nó vào tôi. Những hạt nhỏ đập vào tôi như búa khoan. Chúng đập vào mắt tôi và gây thương tích vào sâu vô tận!
Tôi rơi xuống đất chỉ kịp thấy con rùa nhỏ đang nhìn tôi, vì vậy tôi đau đớn hỏi: "Tại sao đồng dạng là Mạnh Bà, cô ấy đánh tôi đau như thế, tôi một chút sức mạnh cũng không có?”
con rùa nhỏ thở dài nói: "Mạnh bà tàn niệm
Trước đây không có bất kỳ sức mạnh nào, tất cả sức mạnh đều được hấp thụ trong xá lợi đó, cô cướp được Xá lợi, cô cũng có thể đánh bại cô ta.”
tôi: "......"
tôi muốn nôn , Nhưng Mạnh Mộng lại cầm hạt châu lôi tôi đánh tiếp.
Bà cô này xuống tay rất nặng, thêm lần nữa tôi nhất định sẽ chết!
Lúc này, con rùa nhỏ đột nhiên bay lên và trở thành một con rùa lớn, giúp tôi chặn nó lại.
Một tiếng va đập mạnh vang lên.
Tôi nghe có vẻ rất đau!
"Còn không nhanh lên à?" Con rùa lớn nói với tôi.
"Ồ!" Tôi nhanh chóng thoát ra từ dưới thân con rùa và muốn trốn thoát khỏi đây thật nhanh, nhưng khi toi liếc nhìn vào khoé mắt củ cải toi không thể chịu nổi.
Rốt cuộc, đó là con quái vật nhỏ mà tôi 10 tháng mang nặng mà sinh ra. Làm sao toi có thể tàn nhẫn bỏ lai co ấy ở đây và rời đi, laji còn một mình đối mặt với mối nguy hiểm lớn là Mạnh Mộng?
Vì vậy, tôi kéo theo củ cải và chạy.
Con rùa lớn nôn ra máu giận dữ: "Đã là lúc nào rồi cô còn làm thêm nhiều việc như vậy?"
Làm thêm việc gì!
Đây là máu thịt của tôi!
Tôi không có thời gian để nhìn lại, và tôi thấy rằng sự chú ý của Mạnh Mộng đã chuyển từ con rùa lớn sang tôi, thật tệ!
Chắc chắn rồi.
Một tia sáng chiếu về phía tôi.
Đây là muốn đánh chết bản than tôi.
Tuy nhiên, vào thời điểm này, người đàn ông đẹp trai nhất thế giới không biết từ đâu xuất hiện,
giúp tôi chặn đòn chí mạng.
Tôi thấy anh ta quay lưng lại với tôi, tôi không có thời gian để giải thích cho anh ta nhiều, vội vàng nói "cảm ơn", thuận tiện ôm lấy củ cải chạy trốn ra ngoài
...
Tôi ôm con bé và chạy ra khỏi tòa nhà.
Sau khi chạy rất mệt, tôi không còn nhìn thấy Mạnh Mộng đuổi theo sau nữa, nên tôi mới có thể thư giãn.
"Chị ơi, chị đang chảy máu." Củ cải nhỏ hỏi, chỉ vào tay tôi.
"Không sao đâu." May mắn thay, đây là một hư thể , chỉ cần pháp khí cách xa cơ thể, sẽ có ít đau đớn hơn.
Củ cải hỏi: "Chị ơi, tại sao mẹ em lại muốn đánh chị?"
"Bởi vì ..." Trước khi tôi nói bất cứ điều gì, tôi thấy rằng tay mình bắt đầu trở nên trong suốt. Cảm giác trống rỗng này ... sao! Tôi chỉ có thể xuất hiện trong một thời gian? !
Mặc dù tôi không sẵn lòng, tôi phải chấp nhận những thay đổi trong cơ thể.
Ngay trước khi biến mất, tôi hét lên với củ cải bằng tất cả sức lực của mình: "Mẹ của em muốn giết em, chạy đi!"