Tôi ngủ trong sự bất an nơm nớp lo sợ , toàn thân run rẩy, và bất cứ khi nào tấm màn giường bật lên, tôi sẽ thức dậy ngay lập tức! Mở mắt ra, tôi thấy tấm màn giường đang từ từ rơi xuống , điều này cũng đã xảy ra.
Chính xác thì họ muốn làm gì?
Ngay cả khi tôi không có ý định bắt chiếc xe tang này, cũng không cần phải nhìn chằm chằm vào tôi mọi lúc, phải không? Tôi đã đặt lá phù phía trên của cây cột giường . Tại sao họ không sợ bùa chú ? Nhất định không thể do máu của tôi yếu đến mức tôi thậm chí không thể vẽ một lá bùa hoàn chỉnh đó chứ. Truyện chỉ được đăng tại fb thoa tieu quy còn lại đều không phải chính chủ
Tôi không ngừng chạm vào đứa trẻ.
Củ cải ngủ rất sâu.
Tôi cảm thấy hơi lạ.
Mặc dù tôi chưa bao giờ mang thai một đứa trẻ, nhưng tôi đã nghe người khác nói rằng những đứa trẻ thích thức dậy vào ban đêm. Khi chúng khóc vào ban đêm, chúng muốn uống sữa hoặc được cha mẹ dỗ dành mãi đến khi buồn ngủ lại mới thôi.
Củ cải từ đầu đến cuối đều ngủ rất ngon lành và chưa hề tỉnh giấc dù tiếng động có lớn cỡ nào.
Tôi thức dậy ba lần và đột nhiên nghĩ ra điều đó.
Người ta nói rằng những đứa trẻ mới sinh đã thay đổi từ "ma" thành người, do đó linh hồn và xác thịt không tương thích với nhau, vì vậy trẻ em ở giai đoạn này có thể nhìn thấy một số thứ mà người lớn không thể nhìn thấy và chúng dễ dàng bị kéo đi đến Thế giới bên kia ...
Không phải chứ...! !
Tôi chợt nhận ra trong nỗi kinh hoàng: Những người chết này không nhìn chằm chằm vào tôi, mà là con của tôi!
Họ muốn bắt đi không phải tôi, mà là củ cải.
Tôi chợt nhận ra rằng giấc ngủ sâu của Củ cải rất không bình thường, vì vậy tôi nhanh chóng ngồi dậy, nhấc củ cải lên và hạ giọng để đánh thức cô nhóc dậy.
Thậm chí tôi đã gọi đến 3 tiếng mà con bé vẫn không thức dậy!
Tôi không thể bình tĩnh được nữa, nỗi sợ hãi bủa vây lấy tôi, tôi bất giác run lên không kiểm soát được, giọng nói lạc đi dường như muốn khóc!
Điều này xảy ra khi nào?
Củ cải từ khi nào đã bị bắt đi?
Là lúc tôi đang ngủ sao?
Nếu Tôi biết rằng những thứ đó đang nhắm tới là con gái tôi, tôi sẽ không bao giờ ngủ.
Nỗi kinh hoàng khi mất một đứa trẻ khiến tôi ngây người, suy nghĩ bắt đầu bình tĩnh trở lại. Khi tôi mở tấm màn giường ra và thấy một đám quỷ chết xấu xí bên ngoài giường, tôi đã rất tức giận đến nỗi tôi gần như phát điên phát cuồng náo loạn khắp xe chấn vấn xem kẻ độc ác nào đã trộm con của tôi đi, nhưng một bàn tay đã đột ngột che kín miệng tôi lại.
"!"
Tôi vô thức nổi loạn, nhưng cánh tay mạnh mẽ đã sớm nói với tôi rằng đây là một người sống chứ không phải ma, vì vậy tôi không đủ sức để mà vùng vẫy ra được.
Hơn nữa, anh vẫn là một người đàn ông khỏe mạnh.
Anh ta ép tôi trở lại giường, đốt một lá phù và ném nó ra. Trong nháy mắt, những con mắt quỷ dị kia liền biến mất.
Bức màn giường lại rơi xuống.
Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng hơi thở đó phả vào mặt tôi.
Vì cô ép tôi.
Khốn kiếp
Tôi đã nghĩ về điều đó, tôi uốn cong đầu gối và đá vào anh ta. Cuộc đột kích này đáng lẽ phải thành công, nhưng điều tôi không hy vọng đã xảy ra anh ta hẳn là đã tập luyện qua vài môn võ công thân thể phản ứng rất nhanh. Ngay khi tôi nhấc đầu gối lên, anh ta lập tức ôm đầu gối tôi , hoảng sợ và nói: "này cô, tôi đã cứu cô một mạng, cô không những không biết ơn lại còn muốn tuyệt tự tôi sao?”
tôi lạnh lùng nói: "cút!"
anh ta nhìn tôi lắc đầu thất vọng rồi quay đi.
Tôi cũng ngồi dậy. Việc đầu tiên là kiểm tra xem đứa trẻ có bị người đàn ông thô lỗ này đụng phải không. Người đàn ông nói, "Cái này có đáng gì để xem. Bây giờ nó chỉ là cái xác không hồn, véo cũng không khóc mà đánh cũng không biết kêu la.”
Khi tôi nghe những lời anh ta nói, tôi không thể bình tĩnh được nữa. Tôi cầm chắc cây roi, vội chạy ra ngoài để tìm ma, nhưng ngay sau đó tôi bị người đàn ông bắt gặp: "Cô đang làm gì vậy? Đừng di chuyển, cô có muốn chết không? Cô nghĩ mình là ai? Chỉ với một cây roi mà cô dám chiến đấu với mấy chục người bên ngoài.
Mấy chục sao, cũng không quá nhiều
Chỉ là cây roi này quá mạnh, và ngay khi tôi vung ra con ma vô tội đó sẽ bị xóa sổ!
Thông thường, tôi không muốn gây ra quá nhiều rắc rối.
Nhưng bây giờ họ bắt con gái tôi, làm sao tôi vẫn có thể nghĩ nhiều như vậy? !
"Này!" Người đàn ông thấy tôi vẫn đang vội vã chạy ra và nói nhanh: “ Tôi nhìn cô, mất máu là cực kỳ nghiêm trọng, và lá phù được vẽ thậm chí không thể giữ một con quỷ, cô vẫn muốn đi ra ngoài sao? Đừng nói là cứu con, mà là tự đi chôn sống mình.”
Điều này ngay lập tức làm tôi bình tĩnh lại.
Tôi quay lại, nhìn anh ta và hỏi, "Anh biết được bao nhiêu?"
"Cô không muốn hỏi tôi là ai trước à?" Người đàn ông hỏi.
"Ừm, anh là ai?"
"Cô ..." Người đàn ông không thể không khóc, "Cô có cần phải chiếu lệ như vậy không?”
"Chào anh, lần đầu gặp mặt , tôi tên là Viên Phi Phi, còn anh thì sao?"
"Cô..." Người đàn ông thực sự tức giận, "Tên tôi là Sầm Chín Nguyên , giống như cô, là một người xin quá giang."
Tôi hỏi trực tiếp: " tóm lại, Anh biết được những gì vậy?" Tôi chẳng kiêng nể sốt ruột hỏi lại
Người đàn ông nói với một tiếng thở dài bất lực: "Tôi biết, linh hồn của con cô đã trôi đi mất”
"Trôi?" Tôi bối rối ngay lập tức: "Không phải là có thứ gì đó bắt sao?"
Người đàn ông nói: "Hai biểu tượng cô vẽ, mặc dù chúng không mạnh mẽ, nhưng cũng có thể gây sốc cho những con ma mới chết chưa lâu. Chúng chỉ vừa mới chết, không hiểu gì cả, vì vậy chúng chỉ dám ở trước giường của cô ., nhưng không dám đi xa hơn đến, một cách tự nhiên sẽ không có bàn tay nào có thể lại gần và bắt con cô đi.” Truyện chỉ được đăng tại fb Thoa tiêu quy còn lại đều không phải chính chủ.
Anh ta dừng lại một chút, ngữ điệu tiếp tục tăng lên: “ là con cô tự mình đi ra ngoài “
“ làm sao nó có thể? "Tôi không thể không nhìn xuống đứa trẻ luôn trong vòng tay của mình.
Tự đi sao?
Có lẽ nào con bé lại biến thành quỷ?
Nhưng nếu nó trở thành một con quỷ, làm sao có thể trôi đi linh hồn còn thể xác ở lại với tôi. Chẳng phải khi trở thành ma phải đi liền với thân thể của mình hay sao?
" cô không giống như quá lo lắng về linh hồn của đứa trẻ chạy trốn khỏi mình” Người đàn ông hỏi.
Tôi hỏi trong vô thức : "Sao anh có thể nhìn thấy linh hồn của con gái tôi bay ra? Nó có giống với hình dạng con người không?”
Người đàn ông: "?"
"Chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi!" Tôi lo lắng nói.
Người đàn ông nói: "Dĩ nhiên, là hình dáng con người trôi ra chứ không lẽ linh hồn của con cô không phải là một con người mà là một con quái vật à ?"
"Nó đã bay đi đâu"?
" tôi không thể trả lời câu hỏi của cô"?
Tôi giận dữ nắm lấy Cổ áo anh nghiến răng và nói: "Trả lời câu hỏi của tôi!"
Người đàn ông bất lực nói: "Tôi không biết cô ấy đi đâu. Bên ngoài rất tối, con bạn là một đứa trẻ sơ sinh, và tâm hồn rất thuần khiết nên linh hồn rất tươi sáng, vì vậy tôi chỉ có thể nhìn thấy cô ấy từ từ trôi nổi ra khỏi giường của mình. Nhưng khi cô ấy đã trôi đi dần chìm sâu trong bóng tối, tôi không biết nơi cô bé đã đi đến nơi nào.”
'! '
Thấy tôi cầm chắc cây roi muốn đánh ai đó để trút giận , người đàn ông nhanh chóng nói: "Đừng lo! Chiếc xe này luôn chạy , cô ấy chắc chắn vẫn ở trong xe!"