, tôi vẫn trễ.
May thay, giáo viên chủ nhiệm không ở trong lớp, nếu không, tôi sẽ khổ sở thế nào?
Tôi ngồi xuống và thở hổn hển.
"Hy Hy." Một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai tôi, "Hôm nay có tiết Toán, bạn đã làm bài tập chưa?”
Đang nói chuyện với tôi là cô bạn cùng bàn xinh đẹp, dịu dàng, tốt bụng và hào phóng, Hầu như tất cả những gì tốt đẹp nhất đều được gom hết vào cô ấy bởi vì -
“Ơ, Tôi quên rồi." Tôi chớp mắt và nhìn cô ấy một cách ngây thơ và đáng thương.
Ôn Như Ca thở dài và bí mật nhét bài tập về nhà vào tay tôi: "Nè, chép nhanh đi, Tiết học đầu tiên là tiết toán đó!"
"Tôi yêu bạn ~" tôi đẩy về phía cô ấy một nụ hôn gió rồi nhanh chóng chép bài tập về nhà .
Ôn Như Ca không thể không lắc đầu và nói, “ haizz, lớn rồi mà vẫn làm những việc như trẻ con..."
"Hứ, tôi vẫn là trẻ con nha." Tôi đã tự hỏi, mười tám tuổi, không phải là một đứa trẻ, thì là gì?
"Ok, Bạn nhanh chép bài tập đi!" Ôn Như Ca hài hước và tức giận, đột nhiên ánh mắt cô rơi vào ngón đeo nhẫn bên phải của tôi.
Tôi nhận thấy ánh mắt kỳ lạ của cô ấy và nhìn nó.
Có chiếc nhẫn nằm trên ngón đeo nhẫn của bàn tay phải.
Ánh sáng bạc lóe lên trên chiếc nhẫn, và não tôi đau, dường như có một tia sáng trong đầu tôi!
Nhưng chính xác thì đó là gì?
Tại sao tôi luôn cảm thấy mình đã quên một điều gì đó quan trọng?
Nó là cái gì
Khuôn mặt của Ôn Như Ca trở nên kỳ lạ: "Bạn ... Bạn và chủ tịch hội học sinh Âm Thao đã quyết định sẽ sống trọn đời?"
"Không, không!" Tôi đỏ mặt và nhanh chóng tháo nhẫn ra nhưng lạ thay, chiếc nhẫn Có vẻ như nó lớn lên trong da thịt tôi, tôi không thể kéo nó ra!
Ôn Như Ca thì thầm: "Trời ạ, Hy Hy ơi. Nghĩ thế nào bạn có thể đeo nhẫn đến trường? Nhỡ giáo viên nhìn thấy, bạn muốn chết à?"
"Hic, không phải tôi muốn đeo!"
Nó nằm trên ngón tay tôi, ai mà tin được.
Nội quy trường học đã nêu rõ các học sinh không được yêu đương sớm để tránh ảnh hưởng đến việc học. Tôi đeo nhẫn đến trường một cách trắng trợn, có phải là tự mình tìm cái chết không nhỉ.
Tôi đã cố tháo nó trong một thời gian dài và các ngón tay của tôi gần như bị gãy, vẫn không thể tháo ra. Bất lực, tôi phải nhờ Ôn Như Ca giúp đỡ: "Hic, tôi không thể tháo nó ra, nên làm gì bây giờ”
Ôn Như Ca cũng lắc đầu bất lực: "Thôi không sao, chép bài trước đi. Lát về nhà thử rửa với xà bông may ra có hiệu quả"
" Nhỡ bị giáo viên phát hiện thì sao... "
"nhớ cẩn thận. "Sau đó, cô ấy đặt chồng một vài cuốn sách lên bàn, che đi phần lớn trước mặt của tôi.
Đúng vậy, có tới bốn mươi tám bạn học trong lớp. Giáo viên không thể chú ý đến mình tôi, phải không?
Bình tĩnh ~
tôi bình tĩnh lại rồi chép bài.
Chỉ là tôi vừa tương tư tới Âm Thao. Càng nghĩ về điều này, tôi càng thích thú trong lòng. Tôi luôn lơ đãng trong lớp, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, nhưng thấy khuôn mặt của giáo viên hơi mờ nhạt.
Hả?
Tôi bị cận thị?
Tôi chạm mắt vào mắt theo tiền thức.
Không có kính.
Vậy không thể nào
Tôi không bị cận thị mỗi lần đi kiểm tra đều đạt 10/10
Tại sao bảng đen và giáo viên trở nên mờ nhạt đột ngột như vậy?
Càng nghĩ về nó, tôi càng thấy lạ. Tôi vô tình liếc nhìn các bạn cùng lớp và thấy rằng họ không lắng nghe giáo viên giảng bài một cách nghiêm túc, tất cả đều ôm đầu. Không có cách nào để biết liệu họ đang giả vờ học hay đang ngủ gật?
luôn luôn cảm thấy như thể sai sai điều gì ......
nhưng không thể biết điều gì sai ......
............
......
chuông leng keng -!
Tan học
Tôi vui vẻ mang theo cái cặp nhỏ và lao ra khỏi lớp như một mũi tên.
"La Hy”
Ngay khi rời khỏi lớp, tôi nghe thấy ai đó gọi mình.
Tôi dừng lại và quay lưng đập vào mắt đó chính là hình ảnh của Âm Thao.
Anh đang đứng dựa cửa chờ tôi.
Có đúng không? Chuông tan học vừa mới cất lên thôi sao tôi cảm giác như anh đã đứng đây đợi cả thời gian dài.
"Thôi nào, anh sẽ đưa em về nhà." Âm Thao nở một nụ cười ấm áp với tôi.
Tôi sung sướng, không, phải nói là hạnh phúc. Trái tim bắt đầu loạn nhịp muốn nhảy tung ra ngoài.
Chúa ơi, đi học thì đợi ở cổng, tan học có xe đón về, đây là cách đối xử gì vậy.
Có phải Âm Thao thực sự thích tôi rất nhiều?
"Bạn học nào ngoài cửa?" Giọng nói của giáo viên vang lên sau lưng tôi.
Chết tiết!!!!
Điều này thực sự quá nguy hiểm.
Tôi sợ đến nỗi nắm lấy tay của Âm Thao và bỏ trốn!
Tôi chạy thục mạng ra khỏi cổng trường, cảm thấy an toàn rồi tôi dừng lại thở hổn hển không ra hơi. Đỡ hơn chút tôi quay lại trách Âm Thao “ Sau này a đừng làm những điều phi thường như vậy trong trường! Anh không muốn chúng ta dắt tay nhau lên văn phòng uống trà chứ"
Âm Thao thì thầm:" Anh chỉ muốn dành nhiều thời gian ở cùng em”
Tôi hạnh phúc muốn xỉu luôn nhưng từ sâu trong não tôi nhận thức được rằng có điều gì đó không ổn:" nghĩa là như nào""
“Không có gì, anh đưa em về nhà"
Anh ấy thực sự là quả bầu đần độn, suốt cả dọc đường về anh không hề nói gì cả。
Tôi không thể không tự hỏi tại sao tôi thích quả bầu bí ngột ngạt như vậy, có phải vì vẻ đẹp? Than ôi, tôi thực sự là một người hời hợt, nhưng sự xuất hiện của Âm Thao làm con người tôi ngày càng tốt hơn.
Vừa dừng lại trước cổng anh thì thầm bên tai tôi “ em vào đi”
"Uh ..." Tôi hơi xấu hổ, "chỉ ... thế này thôi sao?"
Âm Thao: "?" Anh nhìn tôi nghi vấn
Tôi khịt mũi và rên rỉ trong sự bất mãn: “ Anh chỉ đưa em về nhà thôi à” thiệt tình không biết có phải anh ta lần đầu tiên biết yêu không, cứ để con gái phải chủ động không ak.
Âm Thao nhíu cặp mày xinh xắn “ vậy em muốn gì” anh lại nhìn tôi một cái nhìn ấm áp tôi cảm thấy như ngọn núi bất mãn trong tôi sụp đổ hoàn toàn.
“ hừ, anh cũng muốn đi cùng em nhiều hơn nhưng em vẫn là nên ở cùng bố mẹ nhiều hơn, em và họ đã lâu rồi không gặp “Âm Thao vươn tay chạm vào tóc tôi.
Anh không phải mặt trời nhưng sao tôi cảm thấy như xung quanh chứa đầy hào quang sưởi ấm trái tìm tôi. Ơ, nhưng có gì không đúng....
Tôi đã rất bối rối: "'Lâu rồi không gặp'? Không, sáng nay em mới cùng họ ăn sáng mà”
Âm Thao mỉm cười: "Em vào đi”
"Được rồi ..." Tôi hơi chán, tôi thực sự không biết anh ấy nghĩ gì. Đợi tôi đến trường, đưa tôi về nhà rồi lại muốn tôi đi ? Anh ấy có thích tôi không?
Nhưng ngay lúc tôi quay người có một tiếng thở dài, Âm Thao đột nhiên ôm tôi từ phía sau.
Tôi đã bị sốc!
Đợi, đợi đã ...
Đây, đây dường như là lần tiếp xúc thân mật đầu tiên trong ngày hôm nay?
Khúc gỗ này, mặc dù có ý định đưa tôi về nhà, nhưng lại không nắm tay tôi suốt dọc đường đi, lại có sự xa lánh không giống như bạn trai và bạn gái của nhau.
Nhưng tại sao điều này lại xảy ra đột ngột?
Hôm nay anh ấy rất sai!
"Thao, có chuyện gì với anh vậy? Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Tôi ngạc nhiên và lo lắng
"Ở lại với anh một lát, chỉ một lát thôi." Âm Thao nói nhỏ sâu trong giọng nói của anh có chút buồn và chua chát, chỉ là hiện tại tôi không thể thấy được khuôn mặt anh. Trên đó đang chứa đựng cảm xúc gì có giống tôi không?
Cằm anh xoa xoa cổ tôi, ngứa ngáy, nhưng tôi có cảm giác không thật, và thân hình đằng sau tôi là giả. Đồng thời, bằng cách nào đó, một nỗi buồn không thể giải thích được chiếm lấy tâm nhĩ của tôi.
Tôi có linh cảm-
tôi,
sẽ mất anh mãi mãi!