Tôi cố gắng nói lời an ủi’”Thôi cô đi đi”
Cô ấy lắc đầu trong nước mắt.
Tôi nói, "Cô vốn có ác cảm với tôi, và cô luôn đi theo tôi. Sớm muộn gì, cô vẫn sẽ trở thành ác quỷ rồi sẽ muốn giết tôi."
"Tôi sẽ không ..." cô ấy nhìn tôi với ánh mắt chắc chắn
Tôi nhắc lại “ sẽ có”
Cô ấy bay qua, nắm lấy tay tôi và cầu xin, "Hy hy, .... cô biết cách trừ tà ma ....vì vậy.... cô hãy chữa cho tôi”
Tôi lắc đầu bất lực: “bác sĩ không thể tự chữa bệnh cho mình , đừng trách tôi, tôi không thể chữa khỏi cho cô"
Cô ấy bỗng trở nên tuyệt vọng.
Tôi nhìn cô ấy và nói, "Nếu cô rời xa tôi, ác quỷ trong lòng cũng tự nhiên mà biến mất”
Cô ấy lắc đầu.
"Vậy cô muốn như thế nào?" Tôi hỏi.
Cô ấy nói, "Rời đi, tôi ... có thể ... đi đâu?"
"Âm Tào Địa Phủ, để được tái sinh”
Cô lại lắc đầu.
Tôi im lặng.
Đuổi lại không đi nhưng nếu ở lại cũng là một tai họa. Đi cùng với tôi oán giận trong nhỏ sẽ tích lũy ngày càng nhiều. Nếu làm tổn thương người khác, đó sẽ là tội lỗi và thật khó để quay đầu.
Tôi bất lực nhìn cô ấy. Thật ra, tôi biết rất rõ rằng tôi rất cần cô ấy. Chỉ khi có nhỏ nói lắp trên mình , tôi mới có thể phát huy sức mạnh mạnh nhất của cây roi.
Nhưng tôi đã từng chịu một mất mát, khi biết rằng một số thứ là con dao hai lưỡi trong chính họ, và một khi nuông chiều những ham muốn bên trong của tôi, cuối cùng nó sẽ chỉ khiến mọi thứ không thể ngăn cản!
Một khoảng thời gian dài trôi qua, tôi thấy nhỏ nói lắp không có phản ứng, vì vậy tôi cắn ngón tay, triệu tập khế ước máu mà tôi đã lập trước đây với cô ấy đem nó hủy bỏ, sau đó bế con rời đi.
Lần này, tôi đã không nhìn lại.
Tôi sợ rằng khi tôi nhìn lại, tôi thậm chí còn miễn cưỡng không thể rời đi.
*
Tôi đưa con xuống núi.
Trong nơi hoang Sơn cùng cốc như này ,phương tiện di chuyển duy nhất có thể đi ra ngoài là xe buýt, nhưng trong tình thế của tôi lúc này, tự bắt xe có phải quá lộ liễu không?
Nếu trước đây có nhỏ nói lắp giúp đỡ nói lắp, tôi vẫn có thể sử dụng bản chất mê hoặc của con quỷ để khiến người nhìn thấy tôi sẽ ra khuôn mặt một người phụ nữ khác . nhưng bây giờ không có nhỏ nói lắp, và tôi xuất hiện trước mặt người khác là vẻ ngoài thật của tôi , Tôi thậm chí còn không có thể sử dụng thẻ ID của Tiểu Tinh để đi xe hoặc làm những việc khác.
Nhưng dù thế nào cũng không phải hoàn toàn không có cách.
Theo tôi biết, các tài xế xe buýt của các hãng xe buýt đều sẽ có những mánh khoé riêng để kiếm trác. Họ sẽ thay đổi phương thức di chuyển, nghĩa là không đi qua nhà ga, đón khách dọc đường để có thêm tiền bỏ túi.
Vì vậy, tôi đã chờ bên ngoài nhà ga.
Quả nhiên, một chiếc xe buýt màu đen từ lăn bánh ra khỏi nhà ga.
Tôi nhanh chóng vẫy tay.
Một lúc sau, chiếc xe buýt màu đen dừng lại.
cửa mở ra.
Tôi nhanh chóng cúi đầu và bước lên.
Cánh cửa đóng lại.
Tài xế liền cho xe chạy
Tôi không thể chịu đựng nhưng cảm thấy khá kì lạ , hỏi: "Giá vé là bao nhiêu?”
Người tài xế hờ hững nói “ tuỳ ý”
“ có thể quét mã không , tôi không có tiền mặt”
. "Tuỳ ý”
Tôi cau mày, chưa bao giờ thấy ai quá thờ ơ với tiền. Người lái xe sợ có gì đó sai sai, vì vậy tôi hỏi thêm: "Xe buýt này sẽ đi đến đâu?"
Người lái xe vẫn giữ vẻ hời hợt ban đầu hỏi, "Cô muốn đi đâu?"
"Uh ..." Điều này thực sự là hỏi đến tôi . Sau khi suy nghĩ một lúc, tôi chỉ nghĩ đến hai từ: "Tuỳ ý".
Tôi không biết nên khóc hay cười
Bây giờ từ "tùy ý “ có thể tóm tắt tương lai của tôi. Tôi có thể đi đâu bây giờ? Nơi nào là an toàn dành cho tôi? Điều này thật sự chỉ có thể tuỳ theo chiếc xe này.
Người lái xe nói: "Nếu cho em bé bú thì đi đến hàng cuối cùng. Đừng nhìn, đừng nghe, đừng chạm vào, đừng tạo ra âm thanh, cô phải xuống xe trước bình minh. "
"Ồ." Tôi thở phào nhẹ nhõm và đi đến hàng cuối cùng theo lời anh .Chỉ sau ba bước, tôi chợt nhớ ra rằng điều quan trọng nhất vẫn chưa được thực hiện.
Vì vậy, tôi vội vã quay lại và hỏi: "Bao nhiêu tiền “
"Không cần”
"?"
Người lái xe ngừng nói. Thấy khuôn mặt anh ta lạnh cóng, tôi đột nhiên cảm thấy anh ta không khó chịu lắm, nên tôi ngừng hỏi.
Tôi nhẹ nhàng vỗ lưng đứa trẻ và cẩn thận bước về phía dưới.
Sau khi bước vào, cuối cùng tôi cũng nhận ra rằng có điều gì đó không ổn với chiếc xe buýt này - trong chiếc xe mọi chiếc giường đều được che lại bằng một tấm rèm.
Ban đầu nó là để che ánh nắng, và sau đó đáng lẽ tất cả các rèm cửa phải được kéo ra, không gian trở nên hẹp hơn và bức bối .
Đây là lần đầu tiên tôi thấy một chiếc xe buýt đường dài có rèm.
Nó thật không bình thường mà là quá bất thường.
Tôi thận trọng di chuyển đến hàng cuối cùng, tôi cảm thấy chiếc xe thật lặng lẽ, mọi người dường như đang ngủ, nên tôi cũng đi ngủ, vừa định kéo rèm lên thì bất ngờ bị một bàn tay lạnh bắt lấy Tay tôi
Tôi bị sốc, và tôi thấy một người đang nắm tay tôi là tài xế.
Tài... tài xế?
Làm thế nào tài xế có thể rời khỏi ghế lái trong khi xe vẫn chạy?
Hơn nữa, anh ta tới khi nào?
Làm thế nào anh ta có thể đi mà không phát ra âm thanh?
Tôi thấy anh ta đang nhìn tôi và nói, "Cô không cần kéo rèm."
Tôi hỏi: "Tại sao?"
"Không tại sao." Sau khi nói xong, anh ta nhìn chằm chằm vào đứa trẻ trong vòng tay tôi: "Bây giờ hãy cho con bú đi "
Cái gì? ! !
Con gái tôi ngủ ngon lành còn chưa tỉnh ngủ lấy đâu mà muốn uống sữa? Anh ta nghĩ gì mà bảo tôi cho con bú trước ? Hơn nữa, ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm vào ngực tôi khi anh ta là nam giới và tôi là nữ giới. Anh ta vẫn muốn xem tôi cho con bú? ? ?
Thật Không biết xấu hổ!
Tôi xoay người sang một bên, tránh ánh mắt trần trụi của anh ta và nói một cách giận dữ: "Đứa trẻ không đói."
"Này!", Người lái xe nói.
"Không thể nào!" Tôi bực mình.
Người tài xế nói: "Nếu cô vẫn muốn ngồi yên ở đây thì mau cho con bú đi bằng không tôi sẽ đá cô xuống đường rồi rời đi.”
Đe dọa tôi?
Tôi không ngờ rằng tôi thực sự đã lên xe của một người đàn ông dâm dục? ?
"Tôi có thể cho anh tiền." Tôi chịu đựng sự xấu hổ và bình tĩnh nói rằng tôi thừa khả năng chi trả. Dựa vào cái gì mà dám đưa ra những yêu cầu quái dị ấy cho tôi.
Người tài xế nói: "Tôi không cần tiền."
“Biến thái”
“ này nhé”
"......" Tôi không nói nên lời, tôi thực sự không nghĩ rằng sẽ đụng phải một tên biến thái như vậy, vì vậy tôi đứng dậy và nói to: "Không cần anh đá tôi xuống xe, tôi sẽ tự xuống ngay bây giờ”.
Người lái xe đột nhiên thay đổi khuôn mặt và vội vàng che miệng lại:"hử! "
Nhưng dường như đã quá muộn.
Đột nhiên, có một cơn gió trong xe, thổi tung tất cả các rèm cửa giường. Mặc dù chỉ là một cơn gió nhẹ, nhưng nó cũng đủ để làm cho tất cả các rèm cửa trôi nổi nhẹ nhàng.
Tôi đã bị sốc khi thấy rằng tất cả hành khách họ mặc quần áo giống nhau, và họ đang nằm trong cùng một tư thế, tất cả đều chống hai tay lên bụng, nằm như tượng gỗ!
Đây không phải là xe buýt bình thường!
Ngay khi tôi quay đầu hỏi tài xế chuyện gì đang xảy ra, tài xế đột nhiên trở nên trơn tuột như một cái khố, trượt sau lưng tôi và bàn tay lạnh lẽo chạm vào vạt áo của tôi ...