Tôi quay lại liếc nhìn anh ta một cái..
Rõ ràng là không có sức mạnh, nhưng trái tim tôi rất bình tĩnh, ngay cả khi anh ta phát hiện ra rằng làn da này là kẻ thù cũ của anh ta,muốn đánh tôi để nổi giận, tôi cũng không sợ.
Rốt cuộc.
Tôi là một vị thần.
Để trở thành một vị thần, cần phải có phong thái của thần, làm sao vẫn có thể giống một lão tượng lang thang nhìn sắc mặt người khác mà kinh sợ.
"Còn chuyện gì nữa không?" Tôi hỏi.
Lâm nhuận dường như hiểu được điều gì đó. Anh buông tay và nói một cách bực bội: "bỏ đi, người đi đi."
"Có chuyện gì thì gọi cho tôi, số của tôi là 137 ..." Sau khi đọc số xong, tôi bỏ đi.
Cánh cửa căn phòng mở ra, một con rùa to như một chiếc xe đẩy từ bên trong bò ra, cõng trên lưng đà là một con búp bê nhỏ.
nó nhanh chóng bò về phía tôi. Tôi liếc nhìn nó có chút ngạc nhiên: "Yo, hóa ra cặp chân ngắn của ngươi vẫn có thể bò nhanh như vậy?"
"Vẫn còn chỗ muốn ngồi không?" lão rùa lớn phát ra lời mời.
Tôi xì một tiếng mỉm cười: " vương ba, bao nhiêu năm rồi không đến nhân gian? ngươi có biết bây giờ không còn giống như trước kia, ra ngoài ai còn cưỡi rùa nữa? mau biến đổi thành hình người đi, ta không dám ngồi trên lưng rùa, người khác nhìn thấy sẽ chụp hình up facebook, ingram, ...các kiểu con đà điểu. À người khác chụp hình phát tán đi cũng không sao, chỉ sợ là ngươi sẽ bị người bắt đến vườn bách thú đó nha. chậc, chậc, vương ba ngàn năm trở thành thú vui cho con người cũng thú vị đây. hoho"
rùa lớn tròn mắt ngơ ngác không hiểu:" sở thú là cái gì?"
Nghe này!
quả nhiên, lão rùa già này đđãtrốn khỏi thế gian cả ngìn năm
củ cải nhỏ trượt xuống, ôm cổ con rùa già và nói một cách ngọt ngào: "Sở thú là một cái hồ lớn để nuôi rùa. bên trong có rất nhiều rùa to và rùa nhỏ . với lại mỗi ngày sẽ có người mang thức ăn ngon đến cho rùa nha, vẫn còn có người mang hương đến bái tế rùa nữa
làm linh quy ngàn năm, nó đối với việc ăn cơm không dám tinh cầu, nhưng nghe có người đốt hương cung phụng, nó liền lập tức nói; " nghe có vẻ là một động tiên phúc địa, ta phải đi đi tham quan một phen mói được,"
chậc chậc, tiểu la bặc gian xảo này, tính khí rốt cuộc là giống ai? .
"nếu ngươi muốn đến sở thú, cách nhanh nhất là để bộ dạng lạc đà này cõng tôi ra đường chơi, chẳng mấy chốc sẽ có người đến đưa ngươi đi sở thú tham quan như ý ngươi muốn." tiểu La Bặc ăn không nói có này, thật không nói nổi mà
"Thật sao?" Con rùa già tin rằng đó là sự thật, và đã bước ra khỏi cửa.
Tôi không thể chịu được đi quá gần họ, kẻo tôi sẽ trở thành người nổi tiếng sau khi ra đường.
Mặc dù vậy, khi đi bộ trên đường, vô số người quay đầu lại nhìn, nếu là trước đây tôi chắc chắn sẽ thấy điều này thật xấu hổ, nhưng tôi không biết tại sao, nhìn củ cải mỉm cười hạnh phúc, tôi không thấy gì cả......
Chúng tôi cứ thế vui vẻ trò chuyện trên đường, đột nhiên trước mặt xuất hiện một người.
"La bặc." Anh ta sắc mặt xanh đen hét lớn.
"Baba” người xuất hiện chính là Âm Thao.
Anh ta tìm đến rồi!
Cũng đúng, một con rùa lớn cõng người ra đường, sự việc rõ ràng như vậy, người mù cũng có thể tìm thấy.
"Baba” tiểu la bặc nhìn thấy Âm Thao, , liền trèo xuống từ lưng con rùa khổng lồ và chạy đến ôm đùi của Âm Thao: "Bố ơi, con nói với bố, anh trai Huyền Vũ này giống như anh Mặc Mặc, đều có thể biến thành người! Với lại anh trai Huyền Vũ này biến thành hình dáng người rất là đẹp, giống như một cái bánh gạo, thật muốn cắn một miếng.”
"Huyền Vũ ... "Âm Thao nhìn con rùa khổng lồ với khuôn mặt ngạc nhiên:” tại sao Huyền Vũ thánh quân lại xuất hiện ở nhân gian"
Tôi đi về phía trước vừa gọi một tiếng:" Thao ...”
Tôi liền thấy một bóng hình quen thuộc xuất hiện sau lưng Âm Thao, đó không phải là “tôi” sao?
Khi tôi rời khỏi Lâm Thị, tôi đã suy nghĩ rất nhiều lần. Khi tôi gặp lại Mạnh Mộng, tôi nên làm cái gì ? Trong tay cô ấy có xá lợi, cô ấy vẫn muốn giết tiểu la bặc. Tôi nên làm thế nào để chiến đấu với lực lượng mạnh mẽ đó? Sức mạnh đó đến mười cái mai rùa của Huyền Vũ cũng không thể chịu nổi.
Nhưng điều tôi không ngờ tới là khi gặp lại Mạnh Mộng, trái tim tôi hoàn toàn bình tĩnh.
Kể từ khi thức dậy sau bát canh Mạnh Bà, tôi dường như không còn cảm giác sợ hãi nữa. Ngay cả khi đối mặt với những kẻ thù mạnh nhất trong quá khứ, tôi không hề sợ hãi.
Nhìn vào Mạnh Mộng, tôi nghĩ: đó là tôi mười ngàn năm trước, là một sợi chấp niệm Của tôi - cô ấy phải là tôi!
Vì vậy, cũng không có gì khủng khiếp.
Dù đúng hay sai, tốt hay xấu, tất cả đều là tôi.
Tôi bước tới ôm chầm lấy cô.
Cơ thể cô khẽ run lên, và cô có vẻ sốc.
Diêm Quân đã nói đúng, tích niệm vạn năm qua, cũng phải đến lúc kết thúc, ác nghiệt do bản thân tôi tạo ra chỉ có thể để tôi tự đi hoá giải.
Trong cái ôm, tôi tan chảy vào da thịt, từ từ mở mắt ra, tôi đúng là trong máu thịt trên thân thể của La Hy
Tái sinh một lần nữa, tôi thấy thế giới này thật đẹp, ngay cả mặt trời cũng chiếu sáng, và cô bé dễ thương nghiêng đầu nhìn tôi, tôi mỉm cười một lúc lâu và lần đầu tiên giơ tay với Củ cải nhỏ và chào hỏi :
"này, củ cải nhỏ , mẹ đã trở lại!"
Còn nữa......