Tuy nhiên, anh ta nhanh chóng ổn định cơ thể, và nói với tôi những lời đầu tiên: "La Hy bình tĩnh lại, dù bị chôn sống cô cũng không thể chết vậy tại sao không biết trân trọng tính mạng của mình?”
"Họ Sầm, anh không cần phải đạo đức giả! Chính anh đã giết củ cải nhỏ! Trước khi tôi chết, tôi phải trả thù cho con bé! "Tôi mất trí và vội vàng túm lấy cổ Sầm Chín Nguyên. Tôi muốn cùng anh ta kết thúc mọi thứ.
Nhưng tôi chưa kịp chạm vào anh ta đã bị đẩy ra bởi một lực âm.
Tôi dụi mắt nhìn thêm lần nữa liền có thêm một người đứng bên cạnh Sầm Chín Nguyên
"Nhỏ Nói lắp ..." Tôi thấy người đến và không thể không hét lên.
Nhưng cô cau mày, nhìn tôi rất ghê tởm: "Tôi không phải gọi là nhỏ nói lắp, tôi có tên, tên tôi là Hạ Doanh Doanh”
"!" Giọng điệu thờ ơ ngay lập tức khiến trái tim tôi rơi xuống đáy thung lũng!
Cô ấy đã thay đổi.
Cô ấy không còn là người nói lắp nhỏ bé mà tôi biết.
Tiểu nói lắp nhỏ bé mà tôi biết là một người rất yếu ớt, yếu đến nỗi cô ấy phải phụ thuộc vào người khác để sống sót, nhưng giờ cô ấy trông rất độc lập, tự chủ, hoặc cô ấy đã tìm thấy một khác để dựa dẫm, người đó là Sầm Chín Nguyên, và Sầm Chín Nguyên là người mà trái tim cô hướng tới. Hồn ma cũ của Sầm Chín Nguyên đã bị mạnh Trần xé nát, càng thuật tiện để cô trở thành hồn mà của anh ta.
Sau khi tìm được một "người phụ thuộc" mới, dĩ nhiên cô ấy không còn cần tôi là "người phụ thuộc" cũ nữa, nên dĩ nhiên cô ấy lạnh lùng với tôi!
Trái tim tôi đau đớn và phức tạp, nhưng tôi không biết phải nói gì.
Nhỏ nói lắp ... Không, khi Hạ Doanh Doanh đi theo tôi, tôi dường như không có chút ân huệ nào với cô ấy, nhưng chỉ là khi hai người gặp nguy hiểm với nhau, họ đã rúc vào nhau để giữ ấm. , Điều đó không chắc chắn.
Vì vậy, khi cô ấy đưa ra lựa chọn tốt hơn, tôi tôn trọng cô ấy.
Một kẻ xấu như tôi, cô ấy đi theo tôi, dù sao cũng không có gì tốt.
Sầm Chín Nguyên ném cho tôi một cái nhìn phức tạp và ngừng nói, nhưng anh ta không biết nhớ ra điều gì, đột nhiên quay lại và bỏ đi, Hạ Doanh Doanh cũng biến mất cùng anh ta.
Ngay khi họ rời đi, trái tim tôi trống rỗng, nhưng tôi cũng không có ý định tự tử bằng cách nhảy lầu nữa.
Tôi bình tĩnh và suy nghĩ về nó. Con gái tôi là một người không bình thường. Có lẽ con bé không dễ bị giết như vậy?
Ngay cả khi đây là tầng thứ ba mươi tư, nếu con bé vẫn ổn thì sao?
Tôi lau mặt và quay xuống tầng dưới.
"Này, đợi đã!" La Chương đột nhiên ngăn tôi lại: "Cô có ... thực sự là mẹ của củ cải không?"
Tôi liếc anh ta một cách bất lịch sự: "Anh thấy có thể là giả sao,"
La Chương ngạc nhiên liền hỏi, "Ngôi mộ trong Nghĩa trang công cộng ..."
"Nó là của tôi! Tôi đã bị chôn dưới đó một tháng! Tôi biết anh đã từng đưa con đến kiểm chứng mộ của tôi!" Tôi rất lo lắng cho củ cải vì vậy không thể giải thích nhiều cho anh ta. Nói xong tôi hung hăng hất tay anh ta nhanh chóng chạy xuống lầu.
...
Khi tôi chạy xuống bên dưới, tôi không thấy gì cả.
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Cô bé của tôi, vừa mới bốc hơi ở tầng dưới, không có dấu vết máu.
Những gì tôi có thể nghĩ ra, Sầm Chín Nguyên cũng có thể nghĩ ra, chưa kể, anh ta đã xuống nhà trước! Anh ta có thể đã xuống nhặt xác con gái tôi, nhưng ngay cả khi anh ta nhặt xác con gái tôi đi thì cũng phải sót lại dấu vết chứ không thể sạch sẽ như vậy được.
Nếu bị rơi xuống từ tầng thứ 34 không tan xương nát thịt cũng nên có máu.
Nhưng tại sao mặt đất lại sạch đến vậy?
Tại sao?
Lúc này, La Chương đã đuổi kịp tới phía sau tôi, anh ta tò mò nhìn tôi và nói: "Ý cô là đã bị chôn sống cả tháng, nhưng không chết? Làm sao có thể như vậy? Làm sao có thể? ... Đây có phải là những gì Sơn Kim đạo trưởng từng nói tới Tích Cốc Thuật? Tôi nhớ khi lần đầu tiên gặp Sơn Kim đạo trưởng, ngài ấy đã nói rằng ngài ấy đã không ăn gì trong một tháng ... Này! Cô có đói không? Nhịn đói cả tháng, Cô có muốn ăn gì không? "
Tại sao lại ồn ào như vậy?
La Chương là một người tốt, nhưng dù sao anh ta cũng là người đã ném con gái tôi xuống dưới.
Tôi đã ghi hận mối thù này, không muốn tiếp tục cùng hắn nói chuyện.
Nhưng La Chương không biết điều đó nhất mực làm phiền tôi rồi đặt những câu hỏi ngớ ngẩn như thể anh ta đã hoàn toàn quên rằng mình vừa giết chết một đứa trẻ vẫn còn nằm trong nôi.
Đợi đã ...
làm sao một người bình thường có thể quên được một cảnh tàn khốc như vậy?
La Chương không phải là một kẻ sát nhân cuồng giết trẻ em!
Tôi dừng lại và quay qua nhìn chăm chú vào ánh mắt của La Chương. Tôi thấy dáng vẻ của anh ta như thường lệ, không có sự sợ hãi và cảm giác tội lỗi trong mắt anh ta mà chỉ tò mò về tôi.
Đây không phải là biểu hiện của một kẻ vừa mới giết người.
Ngay sau khi giết người, tâm trạng vừa kinh hãi vừa phấn khích rất không bình tĩnh!
Vì vậy, tôi đã cảnh giác và sau khi kiểm tra xung quanh liền xác nhận rằng không có hồn ma nào lang thang gần đó, cũng không có Sầm Chín Nguyên, tôi lập tức nắm lấy cổ áo của La Chương, áp anh ta vào tường, và hạ giọng hỏi: "nói ! Anh có giết con gái tôi không? "
La Chương bị sốc và nói nhanh:" Không phải tôi đã thả con gái của cô xuống sao, chính là từ trên tầng thứ 34, bất luận là ai đều sẽ chết chứ đừng nói là đứa trẻ.”
Tôi nài nỉ: "Làm ơn, đó là con gái của tôi, tôi xin anh nói cho tôi biết, con be vẫn còn sống hay đã chết?”
"Sống hay chết!" La Chương thoát khỏi tôi một cách lo lắng: "Từ trên cao như vậy Rơi xuống lầu, chắc là chết! Không thể sống được! "
" La chương tôi van xin anh! "Tôi đập mạnh và quỳ xuống!
Tôi chưa bao giờ quỳ xuống trước mặt ai kể cả bố mẹ cũng chưa từng, nhưng bây giờ, vì một tia hy vọng, tôi sẵn sàng quỳ gối!
Khuôn mặt lộ vẻ vô cùng đáng thương.
Anh ta ngập ngừng một lúc trước khi nâng tôi dậy, hạ giọng và nói với tôi: "Thành thật mà nói, tôi không biết đứa trẻ đã chết hay còn sống, nhưng tôi có thể nói với cô rằng tôi đã đưa con bé lên lầu và thả xuống đó chính là ý tưởng của con bé. Tối nay, có rất nhiều điều kỳ lạ đã xảy ra ở trong nhà, và tôi gần như đã chết rất nhiều lần. Ngay khi tôi sợ hãi, đứa trẻ đột nhiên nói chuyện và con bé bảo tôi rằng những con ma đuổi tới không thực sự muốn mạng sống của tôi, họ chỉ muốn con bé .Con bé cũng nói rằng miễn là tôi giết nó khi đối mặt với những con ma, thì người đó và những con ma sẽ không bao giờ đến tìm Tôi nữa và tôi sẽ có thể trở lại cuộc sống yên bình như trước đây. Vì vậy khi con bé ngã xuống còn sống hay chết... Tôi cũng không biết. "
" Không, anh biết ... "Tôi cẩn thận xem xét anh ta, khi bắt gặp ánh mắt tôi anh nhẹ nhàng lắc đầu tôi liền nói tiếp"Nếu anh không biết, anh sẽ không bình tĩnh như vậy."