"Được rồi, sư phụ!"
"..." Anh che ngực và lùi lại một bước.
Tôi cảm thấy rất kỳ lạ, đây có phải là phản ứng nôn ra máu, nhưng tại sao khuôn mặt của Sầm Chín Nguyên không thay đổi? Cho dù "Sầm Chín Nguyên" bắt đầu nói chuyện với tôi bình thường, nhưng biểu cảm khuôn mặt của anh ta luôn cứng ngắc và đờ đẫn, ngược lại cử động rất sống động. Đây có phải là biểu hiện của việc sở hữu một con quỷ?
Không, một chút cũng không giống.
Nhưng nếu không phải quỷ thế thân, thì nó là cái gì?
Tôi nhanh chóng cất giữ ý nghĩ kỳ lạ này, nhân cơ hội bước tới dùng thái độ chân thành nói với Sầm Chín Nguyên: " sư phụ, người nói, chỉ cần Sầm Chín Nguyên giúp người một việc, liền thả anh ta đi.
Nhưng người chiếm giữ và điều khiển cơ thể anh ta, vậy làm sao anh ta có thể giúp người. Không bằng ... " Hiện giờ anh ta là người nắm đằng chuôi, tôi lại chẳng thể đánh lại hắn, miễn là có thể nói liền xuống nước khuyên nhủ, biết đâu hắn lại nghe lọt tai.
" Không bằng cái gì ? "Sầm Chín Nguyên lau khóe miệng, nhưng thực tế anh ta không có bất kỳ biểu hiện nào cả. Có xoa cũng chẳng có máu chảy ra.
Tôi nói: " không bằng người cứ giao việc đó cho đệ tử làm. Tôi sẽ làm tốt nó, người thả Sầm Chín Nguyên ra có được không? Sau này tôi sẽ luôn theo người! Tôi Sẽ làm bất cứ việc gì mà người muốn, hoàn toàn chung thành quyết không hai lời. Tuyệt đối sẽ hơn gã thiên sư kia nhiều.”
Sầm Chín Nguyên lắc đầu: “ Bổn tọa chỉ muốn người này đi làm”
" Cái đó.....người rời khỏi thân thể anh ta, đồ nhi sẽ giúp người trông chừng hắn” tôi nói một cách thỏa đáng
Sầm Chín Nguyên vẫn không có biểu cảm gì trên khuôn mặt nhưng giọng nói đầy vẻ nghi ngại: “ cô cho rằng, bổn tọa có nên tin cô không?”
Tôi mở to mắt, khôn khéo nói : "Sư phụ Mạnh Trần, nếu người không tin, đồ nhi có thể thề độc với người.”
"Oa, được”
Tôi lập tức giơ ba ngón tay lên và thề với trời: "Tôi La Hy xin thề với trời, từ giờ trở đi, tôi sẽ lắng nghe mọi thứ của Sư phụ. Sư phụ bảo tôi đi về phía đông, tôi sẽ không bao giờ đi về phía tây, Sư phụ kêu tôi đi về phía bắc, tôi sẽ không bao giờ đi về phía nam! Nếu không, ông trời sẽ phái thiên lôi tới đánh tôi tan tành mây khói mới thôi.”
Sầm Chín Nguyên nghe tôi tâng bốc rất hài lòng:" không tồi, không tồi, nhìn có vẻ như một đứa trẻ rất lanh lợi, chẳng qua...... "
tôi lo lắng hỏi:" chẳng qua làm sao""
“Chẳng qua muốn trở thành đệ tử của ta không hề đơn giản.”
Tôi nói ngay:" đệ tử sẵn sàng dám sát Sầm Chín Nguyên cho đến khi anh ta hoàn thành nhiệm vụ của Sư phụ! "
Sầm Chín Nguyên lắc đầu:" Làm sao có thể giành chiến thắng dễ dàng như vậy? Ta vẫn đánh giá cao tài năng của anh ta. Anh ta có thể tự mình làm được, và chắc chắn có thể hoàn thành nó, ngươi không cần phải giám sát. Nếu ngươi muốn trở thành đệ tử của ta, ngươi phải chứng minh rằng mình có bản lĩnh. Vì vậy, ngươi phải đi làm một việc khác để chứng minh tài năng của mình cho ta.”
" Có chuyện gì sao? "
" Uh ... "sầm Chín Nguyên giữ cằm, có vẻ hơi văn khoăn...
Anh ta sẽ giao cho tôi nhiệm vụ gì?
Có khó không?
Với tính cách độc ác của anh ấy, tôi sợ đó sẽ là một thử thách rất tàn khốc, và tôi không biết liệu tôi có thể hoàn thành nó không ...
"Ngươi có hiểu về phụ nữ không?"
Ngay khi tôi lo lắng sâu sắc về tương lai của mình, Sầm Chín Nguyên đột nhiên lại gần và hỏi nghiêm túc.
"?!" Tôi hơi sững sờ, nhưng vẫn trả lời thành thật: "Tôi là nữ nhân, tất nhiên ... tôi hiểu nữ nhân”
"Thật sao?"
"Thật chứ”
"Tối mai, sẽ có một chiếc xe đến đón ngươi . "
"? "
Tôi còn đang mơ hồ không hiểu chuyện gì, Sầm Chín Nguyên liền đánh tôi một cái. Tôi cảm thấy một lực đẩy tôi xuống. Khi tôi ngã xuống đất, tôi đột nhiên cảm thấy đau đớn khi bị tổn thương. Tôi nhanh chóng đứng dậy và thấy rằng cơ thể mình nặng trĩu - lòng bàn tay đó, thực sự đã đánh bật tâm hồn tôi trở lại xác thịt!
Chớp mắt không thấy bóng dáng chiếc xe buýt cũ nát kia đâu.
Nếu không phải là dấu răng máu còn sót lại trên cánh tay tôi thực sự nghĩ rằng không có gì xảy ra.
Tôi thực sự không ngờ rằng Mạnh Trần kia vậy mà lại dễ nói chuyện đến vậy, dăm ba câu nói liền thu nhận tôi làm đệ tử. Làm tôi còn nghĩ hôm nay sẽ một đi không về.
Tại sao anh lại hỏi những câu quái dị như vậy?
Tối mai, anh ta sẽ đón tôi đi đâu?
Anh ấy muốn Sầm Chín Nguyên làm chuyện gì?
Lại muốn tôi làm gì?
Tối mai, tôi không biết mình có thể an toàn trở về nữa không...
*
Tôi về nhà.
Ánh đèn trong nhà hàng xóm vẫn sáng và tiếng trẻ con khóc có thể nghe thấy rõ.
Trái tim tôi đau nhói, nhưng sau khi do dự, tôi vẫn không gõ cửa nhà hàng xóm, vì mọi thứ hôm nay chưa kết thúc, tôi sẽ còn ra ngoài vào tối mai, và sau khi ra ngoài, tôi vẫn không thể chắc chắn liệu mình có thể quay lại không. Lúc đó, tôi vẫn phải bỏ con một lần nữa. Điều đó rất tàn nhẫn với con bé. Thay vào đó, hãy để con bé ở nhà hàng xóm trước ...
Tôi chịu đựng nỗi đau và mở cửa nhẹ, ngay cả khi tôi vào nhà, tôi thậm chí còn không bật đèn, giả vờ như mình chưa từng trở lại nhà ...
*
Đêm lại đến
Tôi nâng tinh thần của mình lên và trấn tĩnh lại. Ban đầu tôi muốn mang theo một số vũ khí trừ tà để phòng thân, nhưng nghĩ lại mình suy nghĩ quá nhiều. Mạnh Trần đó mạnh hơn tôi rất nhiều. Ngay cả khi tôi chuẩn bị một trăm chiếc roi đuổi ma, tôi cũng không thể đánh lại hắn, nhiều nhất là nó khiến tôi chết chậm hơn, vì vậy tôi đã từ bỏ ý tưởng này và chọn một bộ quần áo đẹp, sửa sang đôi chút rồi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, tôi đã nghe thấy tiếng khóc của đứa bé khủng khiếp hơn ở phòng bên cạnh! Tôi cảm giác như con bé cảm nhận được sự xuất hiện của tôi nên tiếng khóc càng não nề hơn.
Đau lòng!
"Mẹ xin lỗi, nếu mẹ có thể sống sót , mẹ chắc chắn sẽ quay lại đón con và mẹ sẽ không bao giờ bỏ con đi nữa.”
Tôi nói trong tim, rồi chạy vào thang máy với tốc độ nhanh nhất .
*
xuống cầu thang, tôi đi đến ngã tư tối qua
Tuy nhiên, nó không khiến tôi mất quá nhiều thời gian để đi bộ bởi lẽ vừa ra khỏi nhà, một tia sáng liền đập vào mặt tôi: "Beep Beep!"
Tôi ngạc nhiên nhìn nó và thấy chiếc xe buýt rách nát đêm qua dừng lại trước mặt tôi. Người lái xe không ai khác chính là Sầm Chín Nguyên.
Anh ta nhìn tôi vô cảm và bấm còi thêm vài lần nữa: "Tiếng bíp!"
Tiếng còi xe như bị kẹt cái gì đó, nghe thật khó chịu!
Tôi nhanh chóng lên xe buýt.
Sầm Chín Nguyên quay đầu lại và liếc nhìn tôi: "Bọn trẻ đang khóc rất nhiều, chúng cách ta 100 mét và ta vẫn có thể nghe thấy rằng chúng là những đứa trẻ tràn đầy năng lượng."
Sau khi nghe những lời đó, tôi đột nhiên chột dạ.
Tại sao anh ta đột nhiên nói vậy?
Anh ta có biết tôi có con không? Hay có biết đứa trẻ đang khóc là con của tôi?
Tôi thấy Sầm Chín Nguyên cảm khái nói "Ngay cả những người như tôi cũng có thể nghe thấy đứa trẻ này đang gọi cái gì. Điều này thực sự kỳ lạ. Làm thế nào đứa bé sơ sinh có thể biết cách gọi? Rõ ràng là sẽ có triển vọng tuyệt vời trong tương lai. "
Sau khi hoàn thành, anh bước lên chân ga và chiếc xe khởi động chậm chạp.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, dường như anh chỉ là cảm xúc nhất thời và không biết người khóc là máu thịt của tôi ...