Mục lục
CHỈ CẦN CÓ TIỀN, TA YÊU!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quyển 1 - Chương 105: Đêm trăng tròn, chạy trời không khỏi nắng (4)




Edit: Thanh Phi Phi



Chỉnh dịch: Maroon



Đông Phương Cửu quả thật mặt dày không biết xấu hổ, lại còn đứng dậy bước tới trước mặt với ta, cánh tay vươn qua song gỗ nhà tù nắm lấy tay ta, đôi mắt mê hoặc nhìn ta cất tiếng nói: “Tiểu Lăng nhi của ta… Khụ Khụ….”



Trái tim lại thắt lại, đau nhói. Giọng của hắn. Tên ngốc này đã bao lâu không được uống nước rồi?! Sao giọng hắn lại khàn đục thế này?!



“Ngươi đừng nói gì nữa! Ta sẽ lập tức cứu ngươi, có gì ra ngoài nói sau!”



Đông Phương Cửu mỉm cười với ta, cũng không ra vẻ ta đây nữa, tay hắn nới lỏng nhưng chưa hề có ý định buông ra.



“Khẩn trương lên! Nếu không chúng ta một người cũng không thoát được!” Tô Tử Chiêm liếc ta và Đông Phương Cửu một cái, rồi quay ra nói với Ất.



Ất gật gật đầu, rút thanh đao bên hông. “Choang….” Một tiếng đanh thép vang lên, xiềng xích quấn quanh cửa lao bị chặt đứt. Mặt Ất không đổi sắc nhìn Đông Phương Cửu nói: “Phiền Cửu vương gia đổi y phục với Mạc Ly.” Dứt lời, nhanh chóng tháo bỏ đai lưng cùng ngoại sam…



Đông Phương Cửu thoáng chút sửng sốt, liếc nhìn ta, ta gật đầu với hắn, hắn cũng không đắn đo nữa bắt đầu cởi đồ, thỉnh thoảng còn liếc mắt đưa tình với ta.



Ta trừng cho hắn một cái, quay người đi chỗ khác, đúng lúc đó, trái tim ta lại loạn mất mấy nhịp, đâu đó bên trong cổ tay trái có một thứ gì đó đang hung hăng náo loạn như thể muốn chui ra bên ngoài…



Bất giác người ta run lên.



Ngay lúc ấy, ta rơi vào một vòng ôm ấm áp.



“Lăng nhi, nàng sao vậy?!” Giọng nói vẫn khàn khàn hỏi.



Hơi thở quen thuộc phả vào tai ta, ta lắc đầu, xoay người nhìn Ất, Ất nhìn ta cười, khẽ gật đầu.



“Đi thôi!” Biểu ca ra lệnh.



“Mạc Ly….”



“Muội không đi, ta đi đó!”



“Mạc Ly sẽ chờ công chúa ngày mai tới đón Mạc Ly ra.”



“Ừ…” Cho dù Thượng Quan Lăng ta không sống được đến ngày mai, cũng sẽ không bỏ mặc huynh, ta xin thề với trời!



Vừa ra khỏi hoàng cung, cách đó không xa có một cỗ xe ngựa đứng im lìm, một nam tử dáng người mảnh khảnh vận hắc y đứng bên cạnh xe ngựa đối diện hướng mắt về phía bọn ta.



Là Bính.



Ta nghiêng mặt sang, lườm Đông Phương Cửu, hỏi: “Ngươi còn sức để đi không?” 「Ngoại trừ lúc trèo tường cung là hắn tự dùng sức lực của chính mình ra, thời gian còn lại tên ngốc kia đều khoác tay qua vai ta, dựa vào người ta mà bước, hắn cao to như vậy làm ta dìu hết cả hơi.



“Ta…”



“Hừ! Toàn thân hắn tràn trề sinh lực, muội để hắn tự thân vận động đi!” Lời lẽ gai góc của biểu ca chen ngang câu nói của Đông Phương Cửu.



Ta trừng mắt với biểu ca đại nhân một cái, lại quay sang nhìn bộ dạng toàn thân rã rời của Đông Phương Cửu…



Thôi bỏ đi, còn có mấy bước nữa, coi như làm việc thiện đi. Lại tiếp tục thở hổn hển… hổn hển… dìu đỡ tên ngốc có thân hình “khổng lồ” tiến về phía xe ngựa.



Không ổn rồi… Tim ta đập nhanh quá, bất giác toàn thân không còn chút sức lực, mềm nhũn rũ ra….



Cũng may tên ngốc Đông Phương Cửu kịp “vớt” ta lên.



“Lăng nhi, nàng sao thế?!” Con ngươi đen ánh lên tia sáng kiên định dị thường, từng chữ từng chữ một rành mạnh nói với ta: “Nói ta biết… nói sự thật, rốt cuộc nàng bị làm sao?!



Tô Tử Chiêm cũng thấy có điểm bất thường, tiến đến cạnh ta hỏi: “Muội bị thương sao?! Nha đầu ngốc nghếch này, có phải bị va quẹt ở đâu không?”



Mặc dù vẫn là lời lẽ “khẩu xà” như trước, nhưng ánh mắt lại rất dịu dàng. Ta mỉm cười, lắc lắc đầu, sau đó, đẩy đôi tay đang ôm chặt sau lưng mình ra, nói: “Ta không sao, thật đó! Chỉ tại thiếu ngủ thôi!” Chỉ chỉ về phía Bính đang chờ sốt ruột ở phía trước, lại nói: “Nhanh lên! Đây chưa phải là chỗ an toàn đâu!”



Trong bóng tối, một đôi mắt tím lạnh lùng quan sát tất cả mọi chuyện đang xảy ra.



Bính nhìn thấy bọn ta rốt cục cũng đến, thở phào nhẹ nhõm, tôi mắt nâu tròn xoe ngập ý cười: “Công chúa”



Ta định đưa tay ra trấn an tên nhóc chưa lớn này, nhưng mà… lực bất tòng tâm…



Chỉ có thể mỉm cười với hắn: “Vất vả cho ngươi rồi, Vô Ưu.”



Đôi mắt to thoáng lấp lánh ánh lệ.



Ha ha, thằng nhóc này, thật là dễ cảm động. Làm việc cho một mẹ kế như ta mà lại quá dễ cảm động là không tốt đâu! Bị bán đi còn vẫn còn kiếm tiền giùm ta!



Ta kéo khóe miệng định mỉm cười lần nữa, có lẽ kéo nhầm dây thần kinh, khiến cả người ta như có dòng điện chạy qua, lần thứ hai xụi lơ khuỵu xuống…



Ack… Kẻ kia nhất định… ở gần đâu đây… nhất định…



“Lăng Nhi nàng sao vậy?” Đông Phương Cửu một lần nữa đỡ lấy ta từ sau lưng, không khoan nhượng tiếp tục hỏi, “Nàng không nói, ta sẽ đưa nàng về Lương Quốc! Để xem khi nào nàng chịu nói!”



Ta gom hết sức lực, cố gắng đẩy hắn ra, không buồn nhìn hắn quay về phía xe ngựa, ra lệnh cho Bính: “Còn không mau mời… Cửu Vương gia lên xe!”



Trái tim ta đập thình thịch, đầu óc cũng bắt đầu từ từ chậm chạp dần, thần trí dường như đi theo bản năng, tựa như muốn dẫn dắt ta đi tìm một thứ gì đó…



“Nàng rốt cuộc bị làm sao?” Đông Phương Cửu giữ chặt hai vai ta lắc mạnh, đầu óc ta càng lúc càng hôn mê, lại càng không nghe lời… Ta muốn tìm một người, một người… Chỉ có hắn mới có thể cứu ta… ừm…



Đôi mắt phượng của Đông Phương Cửu đột nhiên sắc bén hẳn lên, hắn trừng mắt hỏi ta: “Có phải là… cổ đực…” Giọng hắn khàn khàn run rẩy, không thể tin nổi nhìn ta chằm chằm, đôi tay siết vào vai ta đau nhói. “Ai khiến nàng chạy lung tung vào đêm trăng tròn chứ? Sao ta có thể chết ở Ngọc Quốc được mà lo? 「Nàng —— nàng——” Hơi thở hổn hển vì tức giận, Đông Phương Cửu run rẩy ôm chặt ta vào lòng, rất gần rất gần, khiến ta khó lòng thở nổi… “Lăng Nhi… sao nàng lại ngốc như vậy… Đều tại ta… là vì ta có phải không? … Ta…”



Trong cơn mơ hồ dường như ta nhìn thấy trong đôi mắt phượng đen tuyền xinh đẹp kia lóe lên ánh lệ quang, chỉ trong khoảnh khắc, thần trí của ta lại tỉnh táo lên chút ít. Ta lắc đầu đẩy Đông Phương Cửu ra, cười nói: “Cửu Vương Gia, ngươi đừng có mà ngu ngốc, Thượng Quan Lăng ta đời nào làm việc gì cho người khác, tất cả đều là vì bản thân ta thôi.” Hung hăng trừng trừng nhìn Bính, ta quát, “Lăng Vô Ưu! Ngươi không hiểu bổn cung nói gì sao?! Bổn cung kêu ngươi ‘mời’ Cửu Vương Gia lên xe ngựa! Khụ…” Móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, cảm giác đau đớn giúp ta tỉnh táo.



Bính ngơ ngác một lúc, vội nói: “Dạ——” lập tức đưa tay ra định kéo Đông Phương Cửu, lúc này tấm rèm trên xe ngựa bỗng bị xốc lên, một nữ tử mặc y phục vàng nhạt bước ra khỏi xe ngựa, nhìn thấy ta, liền khom người, nói: “Y Y thỉnh an chủ tử.” Tiếp theo, mỉm cười đi tới cạnh Đông Phương Cửu, lại nói, “Gia, lên xe thôi.”



Chẳng ngờ Đông Phương Cửu không thèm liếc Y Y một cái, mắt vẫn dán chặt vào ta, đôi mắt phượng sáng quắc đáng sợ, hồi lâu, hắn mới lên tiếng hạ lệnh: “Y Y, Tương Sở! Bắt hết toàn bộ nam tử trong vòng trăm trượng quanh đây về cho Gia! Khụ khụ khụ…”



“Gia…” Y Y sững sờ nhìn Đông Phương Cửu, Đông Phương Cửu lạnh lùng trừng nàng, quát tháo: “Lời Gia nói ngươi nghe không hiểu sao?”



Lúc này, Tương Sở một thân vải thô bạch y và Khanh Trần y phục hồng phấn cũng đã đứng ở trước mặt bọn ta. Tương Sở, Y Y, cúi đầu nói: “Dạ—— “



“Khanh Trần, ngươi lại đây, xem Lăng Nhi thử… Khụ khụ…” Tiếng nói càng lúc càng khàn đặc.



Ta giơ tay chỉ vào Đông Phương Cửu đang ho sù sụ liên tục không ngừng nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc, trong lòng không biết là tư vị gì. Kỳ thực, rốt cuộc là mấy phần thật mấy phần giả cũng không quan trọng nữa, giờ khắc này nỗi lo lắng trong mắt hắn tuyệt đối không phải là đóng kịch.



Nếu như, là ta nói nếu như, hắn thật sự có thể diễn xuất đạt đến trình độ này, vậy ta cũng sẽ chấp nhận.



Chẳng phải ai đó đã nói rằng, nếu như một người lừa gạt ngươi cả đời, cả đời đều gạt ngươi nói yêu ngươi, cho đến khi ngươi nhắm mắt xuôi tay ngươi cũng vẫn tin vào điều đó, thì đó chính là hạnh phúc.



“Y Y, các ngươi đừng đi.” Ta mỉm cười nhìn về phía Đông Phương Cửu, ánh mắt ta hiếm hoi lắm mới dịu dàng với hắn một lần, mà sự dịu dàng lúc này lại giống như một cây kim đâm vào trái tim ta. Càng mỉm cười, càng đau đớn…



Ta ngẩng đầu lên, ghé sát vào khuôn mặt tuấn tú của tên ngốc kia, chậm rãi hôn lên đôi môi hắn…



“Hisss…” Tô Tử Chiêm hít vào một luồng khí lạnh, hung hăng giậm chân, xoay lưng đi.



Uhm, thật mềm mại, có hơi lạnh một chút, lại hơi sần sùi… có lẽ do bị khô nẻ…



Tên Cửu ngốc kia đúng là đói bụng ăn quàng đến mức…”uh…” Ta chỉ chạm nhẹ vào môi ngài một cái, ngài đã đưa ngay đầu lưỡi vào trong miệng ta! Dù sao cũng không thể vì khát quá mà bất chấp mọi thứ, ngay cả nước miếng của ta cũng không buông tha chứ…



“Kìa! ——” Y Y tròn xoe hai mắt nhìn Đông Phương Cửu ngã gục trên vai ta bất tỉnh nhân sự, cả người ngây ra.



Ta cười với nàng, nói: “Không sao đâu, chẳng qua chỉ là một ít mông hãn dược đậm đặc mà thôi.” Ta tiêu hết sức lực, suýt tí nữa ngã ngồi trên mặt đất, “Mau đưa Vương gia ngươi lên xe, nhanh chóng quay về Lương Quốc.”



Tô Tử Chiêm trợn trừng đôi mắt hạnh nhân của hắn hỏi ta: “Muội hỏi ta xin thuốc là để dùng vào việc này sao?!”



Ta gật đầu.



“Muội—— đồ điên!”



Ta cười.



Khanh Trần chậm rãi tiến lên, mỉm cười kéo cánh tay phải của ta lên, đặt ngón giữa lên động mạch của ta, không quá vài giây, đầu mày cau lại, 「mở miệng nói vòng vo: “Thỉnh chủ tử theo thuộc hạ cùng về Lương Quốc! Thuộc hạ cho dù phải lật hết sách thuốc cũng nhất định sẽ tìm ra…”



Ta cười khổ một tiếng, không chút nể nang cắt ngang lời nàng: “Nếu còn chần chừ không đưa Đông Phương Cửu đi, không ai trong chúng ta có thể sống tiếp! Các ngươi hiểu hay không? Hử?” Ta lại nhìn về phía Y Y, nhìn nàng nghiêm túc, ra lệnh, “Y Y, các ngươi còn gọi ta là ‘chủ tử’ thì phải nghe ta nói, đi mau! Ngay lập tức! Ngay bây giờ!” Nếu không, tâm huyết của ta, có lẽ còn có thứ khác nữa, đều sẽ uổng phí hết.



“Đúng vậy, sư muội, Lăng công chúa ở đây có sư huynh lo, sư muội cứ yên tâm.” Một đôi mắt tím sâu thẳm, rõ ràng mang theo ý cười, nhưng không hiểu vì sao lại lóe ra một tia sáng ma quái.



Yến Tứ Phương chậm rãi đi về phía ta, đóa Mạn Châu Sa Hoa yêu dã đỏ chót hé lộ, cặp mắt tím yêu mị mang theo ý cười kia nhìn ta chằm chằm, nhưng ta lại nhìn thấy nó lạnh lẽo một một lưỡi dao băng, trong nháy mắt liền chém đứt hết những tấm chắn ấm áp chung quanh.



Lúc này, trong lòng ta chỉ có một chữ, đó chính là —— hận.



“Đúng đó, Khanh Trần, các ngươi mau đi đi, có ma y ở đây, còn có gì phải lo lắng đâu?” Ép buộc bản thân mỉm cười, nói ra một câu mà ngay cả bản thân cũng thấy căm hận.







Nhìn theo chiếc xe ngựa càng lúc càng xa, dần dần biến mất khỏi tầm mắt, lòng ta bỗng trở nên nhẹ nhõm.



Duy nguyện thời quang tĩnh hảo, hiện thế an ổn. Duy nguyện như hoa mỹ quyến, tuế tuế niên niên.



Cũng may, ha ha, cũng may, Đông Phương Cửu, ta chẳng qua cũng chỉ yêu ngươi một chút mà thôi, chỉ có một chút mà thôi…



“Công chúa, bây giờ chúng ta phải đi đâu đây?”



Xoay người đón lấy đôi mắt tím đầy ý cười, ta cười nhạt, nói: “Lăng phủ.”



Rốt cục, ngươi là ngươi, ta chỉ có bản thân mình.



Mà khi ta chỉ có bản thân mình, thì sẽ không còn thứ gì đáng sợ nữa.



Ta không phải của ai hết, chỉ là khách qua đường…



Đông Phương Cửu, ta nguyền rủa ngươi, cho dù phải liều cả tính mạng, cả đời này ngươi cũng sẽ không thể nào quên ta!



Dù cả đời, cũng coi như đã chiết khấu cho ngươi rồi.



Chỉ có điều, lời nguyền này quá nửa là mất linh rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK