Mục lục
CHỈ CẦN CÓ TIỀN, TA YÊU!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quyển 2 - Chương 159: Hậu cung tranh sủng, liên lụy người bên cạnh




Bề ngoài ta bình thản nói tỉnh bơ, nhưng thực tế trong lòng lại căng thẳng vô cùng.



Thật ra, lúc đầu ta đưa ra nhiều đề nghị như vậy cũng chỉ vì một yêu cầu “không có gì đáng kể” này đây.



Ta tính bỏ trốn, nhưng nếu đi vào ban đêm là điều hoàn toàn không tưởng, đêm càng khuya canh phòng càng nghiêm ngặt, thời điểm ta cần chính là giây phút “nhàn rỗi” lúc ban ngày.



Hiên Viên Tiêu vẫn không nói gì, mà ta thì như ngồi trên chảo nóng.



Yêu cầu “không có gì quan trọng” nên ta không thể nhắc lại lần thứ hai, nếu không khác nào lạy ông tôi ở bụi này. Bởi vậy ta cũng chỉ có thể chờ, chờ cái thói quen không thèm đáp lời ta – cho dù chỉ một hai chữ – của hắn.



“Được!” Hắn đáp.



Dây thần kinh đang căng như dây đàn xém chút nữa đứt phựt bởi một từ này của hắn.



“Vậy lúc ta dùng nhà xí cũng đừng cho người theo nha! Thật mất mặt chết đi được!” Trong lòng phấn khích vô cùng, ngoài miệng vẫn tiếp tục bình tĩnh “cò kè”.



“Nàng đừng có được đằng chân lân đằng đầu!” Hiên Viên Tiêu ném cho ta cái nhìn sắc bén, dù rằng giọng hắn không lạnh như ánh mắt, vẫn lạnh đạm như nào giờ, hoặc có lẽ pha một chút ấm áp: “Ta sẽ chỉ căn dặn bọn hắn giữ đúng phép tắc.”



“Xí… Keo kiệt!” Ta làm bộ tức giận, quay đầu đi không thèm để ý tới hắn.



Thành công rồi. Cảm tạ ông trời.



Ngày hôm sau, tuyết lại bắt đầu rơi, mặc dù không có gió, nhưng những bông tuyết khổng lồ từ bầu trời u ám vẫn nặng nề rơi phủ kín mặt đất, khiến người ta không khỏi cảm thấy lạnh lẽo.



Tiểu Tuyết lấy chiếc lò sưởi tay mạ vàng ra, bỏ than đã được châm lửa vào, hai tay dâng cho ta, ta đón lấy, mỉm cười cảm kích.



“Chủ nhân, để nô tỳ hầu người dùng điểm tâm trước?”



Ta lưỡng lự một chút rồi lắc đầu: “Chờ Sở Sở đến rồi hẵng tính.” Ngừng lại vài giây, ta nói tiếp: “Em đi bảo nhà bếp làm chút bánh ngọt, Sở Sở rất thích ăn.”



“Dạ.” Tiểu Tuyết thi lễ đáp, rồi lui ra ngoài.



Tiểu Tuyết rời đi không lâu thì Sở Sở tới.



Ta liếc mắt nhìn Lục Y phía sau nàng, nhẹ giọng nói: “Lục Y, em qua nhà bếp nhắc Tiểu Tuyết mang bánh ngọt đến đây.”



Lục Y ngẩn người, ánh mắt nghi ngại nhìn lên Sở Sở, thấy Sở Sở gật đầu, mới thi lễ trả lời: “Dạ, nô tỳ đi ngay.”



Ta biết, ta không có quyền sai bảo người của Sở Sở, chẳng qua nếu ta đã mở miệng, không có ai dám trơ mặt không làm.



Ta cần nói chuyện riêng với Sở Sở.



Sở Sở ngồi xuống, khẽ mỉm cười dịu dàng nhìn ta, hỏi: “Tỷ muốn hai người ấy rời đi vì có chuyện gì quan trọng cần nói với muội sao?”



Ta gật đầu cười: “Sở Sở nhà ta thông minh thật!”



Sở Sở mỉm cười: “Tỷ đó, đừng có đem muội ra mà chọc ghẹo, có gì nói đi, không bọn họ quay lại bây giờ.”



“Sở Sở” Ta nghiêm mặt, thì thầm: “Ta cần muội giúp ta trốn khỏi đây.”



Sở Sở nhìn ta dường như không tin được, khoé môi giật giật, một hồi lâu mới chậm rãi lắc đầu: “Bệ hạ sẽ không…”



“Muội không cần để ý đến hắn, chỉ cần một câu, có chịu giúp ta không thôi!”



“…….Muội……. giúp tỷ bằng cách nào?”



Ta nắm chặt tay Sở Sở, cảm động nhìn nàng: “Sở Sở, cảm ơn.”



Sở Sở rời đi ngay sau khi dùng điểm tâm ở chỗ ta.



Ta có thể nhìn ra nàng đang mỉm cười lúc rời đi, trên mặt không cười, nhưng trong lòng lại cười.



Ta biết nàng đồng ý giúp ta cũng chỉ bởi vì chữ “yêu”, vì yêu là ích kỷ.



“Chủ nhân!~~~ Lăng chủ nhân~~” Tiểu Tuyết hốt ha hốt hoảng chạy vào.



“Sao vậy?”



“Từ quý phi đến…” Tiểu Tuyết ngập ngừng, ấp úng nói.



Ta ngạc nhiên, Từ quý phi? Là một trong mấy bà vợ của Hiên Viên Tiêu sao? Người tới tìm ta chỉ có thể vì một nguyên nhân, haha, đúng là phụ nữ, đừng nhạy cảm như vậy chứ.



“Người cũng đã tới cửa rồi, cứ để nàng ta vào đi, sao có thể bắt quý phi ở ngoài tuyết lạnh được.” Ta điềm nhiên nói, chậm rãi đứng dậy, chuẩn bị tốt vai trò chủ nhân, bước ra nghênh đón khách, chưa thấy người đã vọng lại một câu không lọt tai, ta dừng lại, bình tĩnh nhìn về phía phát ra âm thanh ấy.



“Chỉ là một con tiểu yêu tinh không rõ lai lịch sao xứng ở trong Trường Nhạc cung!”



Cùng với động tác vênh váo khinh người của ả, toàn bộ vòng vàng ngọc bội trên người đồng loạt kêu leng keng. Ta nhìn Từ quý phi, đánh giá từ đầu tới chân để chấm điểm, ừm tạm cho 7 điểm đi. Dung mạo mỹ lệ, cũng là một phụ nữ có địa vị có tư sắc, nếu ở vào thời hiện đại có lẽ cũng gả được cho con trai một ông chủ nho nhỏ, nhưng nếu muốn gả cho đại gia giàu có thì với tướng mạo của nàng — khó! Cằm không có thịt, tạo cảm giác không phúc hậu.



Từ quý phi thấy ta dán mắt vào ả mà không nói gì, cho rằng ta sợ ả, lại tiếp tục ra oai, yểu điệu tiến lên, ung dung điềm nhiên lướt qua ta đi vào phòng ta.



Tiểu Tuyết hơi ngẩng lên nhìn ta, trong mắt tràn đầy phẫn nộ, ta nhìn nàng trấn an: “Không sao.” Xoay người, chuẩn bị “tiếp” khách.



“Giỏi cho một con nha đầu vô phép tắc, thứ nhất không thi lễ, thứ hai không dâng trà, trong mắt ngươi còn có chủ nhân hay không?! Từ quý phi hai mắt nheo lại âm hiểm nhìn về Tiểu Tuyết phía sau ta.



Tiểu Tuyết sợ tới mức toàn thân run rẩy, vội vàng toan quỳ xuống, ta liền đưa tay giữ chặt, quay đầu nhẹ nhàng nói: “Còn không mau hành lễ Từ quý phi?”



Tiểu Tuyết vội hướng Từ quý phi nhún người thi lễ: “Nô tỳ bái kiên quý phi nương nương, quý phi nương nương kim an!”



“Nếu quý phi nương nương thích trà, Tiểu Tuyết, em đem hộp Mông Đỉnh Hoàng Nha (tên một loại trà) lần trước Hiên Viên Tiêu bệ hạ đưa đến tặng Từ quý phi mang về.” Ta mỉm cười dịu dàng với Từ quý phi, khiến cơn lửa giận của ả bốc lên phừng phừng.



Là ta cố ý, hộp trà kia hình như là đồ cống nạp và chỉ có hai hộp, một hộp được dâng cho thái hậu, hộp còn lại Hiên Viên Tiêu sai Lộc Hải đem tới cho ta.



Đáng tiếc, hộp trà kia một cọng ta còn chưa đụng tới, cũng chẳng biết trà đó có ngon hay không nữa.



Ta ngồi xuống đối diện Từ quý phi, cầm chiếc lò sưởi tay mạ vàng trên bàn lên, nhìn nàng chỉ cười không nói.



“Bổn cung vốn tưởng bệ hạ đưa về một trang tuyệt sắc giai nhân gì, hóa ra cũng chỉ đến thế mà thôi, hừ!” Từ quý phi vừa nói vừa hung hăng ném cho ta cái nhìn khinh miệt.



Ta cười cười, không đáp lại.



Rõ ràng nàng không đoán được ta sẽ phản ứng như vậy, đôi mày liễu khẽ nhíu lại, cặp mắt không ngừng đánh giá ta, miệng chua ngoa: “Đừng tưởng ngụ trong Trường Nhạc cung là giỏi lắm, bổn cung còn chưa cho ngươi ngồi, ngươi dám ngồi sao?”



Ta kìm không để mình cười phá ra, chậm rãi đứng lên, duy trì nụ cười không nói gì.



Từ quý phi có vẻ bồn chồn, ngẩng đầu nhìn ta chằm chằm, lạnh giọng: “Ngươi làm gì thế? Bày ra bộ mặt này với bổn cung sao? Bổn cung nói chuyện với mà ngươi không đáp lấy một câu, nếu không phải đã nghe ngươi nói hai câu, bổn cung còn tưởng đâu ngươi là kẻ câm điếc!”



Lần này ta không mở miệng không được, cười cười nói: “Là Lăng mỗ sợ hãi.” Có điều trong mắt không có đến nửa phần lo âu thấp thỏm.



“Ngươi!—“ Từ quý phi bị ta chọc giận vỗ bàn đứng lên, chỉ tay vào ta, mắng: “Ngươi đã bày mưu tính kế gì, mà bệ hạ không thèm quan tâm tới sự phản đối của thái hậu cùng chúng thần, muốn lập ngươi làm hậu! Ngươi – Ngươi –**!”



Từ quý phi quả nhiên là danh môn thục nữ, cho dù nổi cơn tam bành mắng chửi người ta cùng lắm cũng chỉ dùng đến hai chữ “**”.



Ta cười thầm trong bụng, thản nhiên đón lấy ánh mắt phẫn nộ của nàng: “Quý phi nương nương khiển trách chí phải, Lăng mỗ vô cùng sợ hãi.” Dứt lời lại cúi đầu xuống, không để ý đến ả nữa, chỉ mong sao ả ** xong rồi cuốn gói cho nhanh để ta được thanh tịnh.



“Bổn cung không đụng được tới con yêu tinh Thượng Quan Sở Sở kia, không lẽ không đụng được con tiểu yêu tinh nhà ngươi sao?!” Từ quý phi hét lớn một tiếng: “Người đâu!”



Lập tức, mấy đứa cung nhân cùng vài tên thái giám nối đuôi nhau đi vào, khiến phòng ta trông như bị thu hẹp lại.



Ta thầm nghĩ, dựa vào đầu óc của Từ quý phi làm sao ả có thể sống sót nổi trong chốn thâm cung này? Sở Sở là người Hiên Viên Tiêu đưa về, là quận chúa Ngọc quốc, ả không dễ gì động đến, vậy ta là ai? Cũng phải, ả không biết thân phận thật sự của ta, nhưng nơi ta ở là Trường Nhạc cung mà, vừa mới tới là vào ở đây luôn, phi tử nào có mắt nhìn nhất định không hành xử thế này. Ta chỉ có thể thở dài giùm Từ quý phi, ngày tháng ả tồn tại trong cung chắc không được bao lâu.



Bảy, tám người vừa vào đứng thành vòng tròn quanh căn phòng, còn ta chắc không lệch so với vị trí tâm đường tròn là bao, Tiểu Tuyết vừa lúc đem hộp trà vào chứng kiến cảnh này, sợ qua buông tay làm hộp trà rơi độp xuống mặt đất lót cẩm thạch ngũ sắc.



“Chủ nhân!” Tiểu Tuyết chạy vội đến bên người ta, lại nhìn về phía Từ quý phi, mắt của nàng thấp thoáng vẻ tức giận: “Từ quý phi, nô tì mặc dù thân phận thấp hèn, cũng còn biết lễ nghĩa thứ bậc. Từ lúc Thái hậu nương nương dọn sang Từ Ninh cung, Trường Nhạc cung này vẫn bỏ trống, bao năm rồi cũng chỉ có Lăng chủ nhân là người duy nhất được dọn vào ở, cho dù Lăng chủ nhân không có danh phận gì trong hậu cung, nhưng thân phận chủ nhân tuyệt đối không phải ai cũng có thể so sánh, ngay cả Lộc tổng quản gặp Lăng chủ nhân đều phải hành lễ theo cung cách “hoàng hậu chi lễ”, việc làm của Từ quý phi ngày hôm nay nếu đến tai hoàng thượng, thật không dám nghĩ bệ hạ sẽ cười hay giận.”



Tiểu Tuyết điềm đạm nói, ngữ điệu không nhanh không chậm, giọng điệu đúng mực, ánh mắt nhìn thẳng Từ quý phi không rời.



Haha, ta đã sa cơ đến mức phải cần một tiểu nha đầu đứng ra bảo vệ rồi ư. Nhưng mà, cái chức cung nữ chưởng sự của Tiểu Tuyết cũng không phải dùng để trang trí, nhanh mồm nhanh miệng không nói đến, thị phi lợi hại cũng phân định rất rõ ràng.



Từ quý phi tức đến nghiến răng ken két, giơ tay định tát Tiểu Tuyết một bạt tai, ta vội bước lên phía trước đưa tay ngăn tay ả, không ngờ ả dùng hết toàn lực, ta bị cánh tay ả hất lại, mất đà chao đảo về phía sau, mắt đã thấy chuẩn bị đo đất tới nơi.



“Từ quý phi, lá gan của khanh cũng lớn thật!”



Hơi thở lạnh lẽo mang theo cơn giận bừng bừng, thoáng chốc Đông Noãn Các của ta chìm trong bầu không khí im lặng chết người.



Một giây sau, ta nằm gọn trong vòng tay ấm áp của người kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK