Mục lục
CHỈ CẦN CÓ TIỀN, TA YÊU!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quyển 1 - Chương 33: Ta không muốn nói ta là mẹ kế!




Dịch: DuDu



Chỉnh sửa: Maroon



Ta chắn ngang hoàng sam nữ tử, hỏi: “Vì sao bọn họ bắt Bích Quân?!”



Hoàng sam nữ tử thoáng ngạc nhiên, thong thả nói: “Quan binh bắt người của Tiên Nguyệt phường. Công tử, hiện giờ Tiên Nguyệt phường của ngài đã không còn một bóng người.”



Tim đập thình thịch, làm cho đầu ta ong ong, hồi lâu sau ta mới thở ra một hơi, cả giận nói: “Bọn chúng dựa vào cái gì mà bắt người ở Tiên Nguyệt phường của ta?!”



Đông Phương Cửu bước lên phía trước, tỏ vẻ yêu thương xoa xoa đầu ta, dịu dàng nói: “Lăng nhi, đừng nóng. Người ta cố tình muốn nàng mắc câu. Nhịn xuống đi, đừng lo lắng quá.”



Mặc dù tên ngốc Đông Phương Cửu này hiếm khi dùng từ-ngữ-bình-thường với ta, lại còn dường như đang an ủi ta, nhắc nhở ta, nhưng thời điểm cấp bách thế này làm sao mà nhịn được. Thử hỏi người ta đem tất cả cha mẹ huynh đệ ngươi bắt đi, người ta lấy đao đặt trên cổ huynh đệ tỷ muội ngươi, ngươi cho dù nhắm mắt lại tự nhủ phải kềm chế, nhẫn nhịn, nhưng có thật là nhịn được không?! Thế nào đi nữa, ta không thể.



Ta đẩy Đông Phương Cửu ra, mở cửa chạy như bay xuống lầu dưới, Đinh không nói một câu, chỉ lặng lẽ bám theo ta.



Ta nghĩ, ta không nên xuống dưới.



Khi ta thấy đôi mắt đỏ sậm của Bích Quân, trái tim ta thắt lại, như bị ai bóp chặt.



Hắn bị bốn năm quan binh áp tải, mặt nạ trên mặt cũng bị tháo xuống, trên người bị quấn bao nhiêu xiềng xích đáng sợ, loạng choạng tiến đến cánh cửa, mà ánh mắt mọi người trong đại sảnh như biểu thị “Ôn thần mau cút đi”.



Ta sững sờ đứng đó, đưa tay vịn tường để không bị ngã, lặng lẽ nhìn Bích Quân rời đi, lẳng lặng để mặc hắn rời đi, ta cố gắng nhắm mắt lại, tưởng rằng có thể quên được nguyên nhân hắn rời đi, quên được vì chính sự ích kỷ của mình làm hắn cùng mọi người trong Tiên Nguyệt phường bắt “Rời đi”.



Trong khoảnh khắc khi Bích Quân bước ra cửa, hắn quay đầu lại. Bích Quân hắn quay đầu lại cười với ta, chỉ là hai con ngươi màu đỏ sậm kia bị một màn sương bao phủ, hai mắt đẫm lệ như nói lời ly biệt.



Có lẽ do lương tâm bộc phát, có lẽ do nhân chi sơ tính bản thiện (Con người ai sinh ra cũng đều là người tốt), ta định chạy ra chỗ Bích Quân, không ngờ đụng phải một lồng ngực rắn chắc. Ta ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Đông Phương Cửu, muốn mở miệng quát mắng hắn, nhưng hắn đã đưa tay bịt miệng ta, kiên quyết lôi ta trở lại lầu hai, kiên quyết bắt ta nhìn cảnh Bích Quân rời đi, biến mất trong tầm mắt.



Thời khắc cánh cửa đóng lại, ta điên cuồng cắn vào bàn tay Đông Phương Cửu một cái, hắn nhíu mi nhìn ta, bộ dáng oan ức.



“Đông Phương Cửu, đồ bệnh hoạn! Đều là tại ngươi, Bích Quân mới bị bắt đi! Đều là tại ngươi! Ngươi đền Bích Quân cho ta…… đền Bích Quân cho ta……” Ta nói mà giọng nghẹn ngào, đáng sợ tới mức ta vội vàng dụi dụi mắt, còn may, may mà không khóc thật. Đã lâu rồi không khóc, từ khi biết 1+1=2 ta đã không còn khóc nữa. Hiện giờ ta, lại càng không muốn tại cái thế giới hư cấu do mình tạo ra này mà rơi xuống những giọt nước mắt vô dụng.



Đôi đồng tử đen thẫm của Đông Phương Cửu lúc sáng lúc tối, hệt như tâm tình của hắn lúc này, thật lâu sau, hắn nheo đôi mắt phượng, nũng nịu vẻ bất mãn nói: “Tiểu Lăng nhi không yêu ta, rõ ràng người ta mới là của Tiểu Lăng nhi, rõ ràng người ta mới là……” (Maroon: ọe, mắc ói… OTL)



“Đông Phương Cửu……” Ta xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía hắn, “Ta xin lỗi.”



Ta cười khẽ, cười chính mình. Đã lớn như vậy rồi, mà vẫn chơi trò lừa mình dối người, Bích Quân bị bắt, liên quan gì tới Đông phương Cửu? Nếu không phải hắn ngăn ta lại, chỉ sợ bây giờ người bị bắt không phải chỉ có mình Bích Quân. Ta nhìn Đinh, cùng lắm cũng chỉ là đứa nhỏ mười bảy mười tám tuổi, lại phải bán mạng cho ta. Nên cảm kích Đông Phương Cửu, không nhờ hắn, ta sẽ còn cảm thấy áy náy đến mức nào.



Đông Phương Cửu nở nụ cười, ý cười như nắng mai tràn đầy trong ánh mắt.



“Bao giờ chúng ta lên thuyền?” Ta xoay người, hỏi Đông Phương Cửu.



“Giờ Dần ba khắc.” Đông Phương Cửu cố gắng giấu đi nụ cười hạnh phúc, đáng tiếc vẫn còn đọng lại vài phần, muốn giấu cũng được. (Maroon: được xin lỗi mà hạnh phúc vậy sao??)



“Đinh, sau khi trở về Ngọc quốc, thu xếp thật tốt cho người nhà những người làm trong Tiên Nguyệt phường.”



“Vâng, công tử.” Đinh khom người đáp.



***



Giờ Dần ba khắc, bến tàu, đêm đen như mực.



“Công tử, mời lên thuyền.” Y Y cười nói. Y Y chính là hoàng sam nữ tử ở Chí Tôn phường kia, thân phận cũng giống Tiên Tiên, trên danh nghĩa là tú bà ở thanh lâu Ngôn quốc, thật ra đều cống hiến cho quốc gia mình.



Cười cười với Y Y, ta bước lên thuyền.



Đông Phương Cửu thực ra rất thông minh, nhìn đám thủ vệ canh gác phòng ta, có thể thấy hắn không chỉ thông minh còn hiểu ta nữa. Cười cười, hắn vậy mà hiểu được ta. Hiện tại, ngoài phòng có tầng tầng lớp lớp thủ vệ, trong phòng có Đinh đứng cách ta vẻn vẹn có nửa bước. Mắt thấy, thuyền đã nhổ neo rời khỏi Ngôn quốc, ta lẽ nào chỉ đành cười khổ thôi sao?



Đông Phương Cửu, ngươi thật đúng là hiểu ta a!



Ông trời, ông phải giúp ta, Thượng Quan Lăng mẹ kế ta lần đầu tiên muốn làm người tốt, muốn phát huy tinh thần “vì nước quên thân vì dân quên mình”, ông cũng phải giúp giúp ta a!



Chúa ơi, Thượng Đế, Ngọc đế, Phật tổ, Quan Âm, Vương mẫu…… Phù hộ ta a!!!!!!



Ta vừa ngáp, vừa nói lơ lớ trong miệng: “Đinh, đi lấy gì đó cho ta ăn đi.”



Đinh vẫn đứng đó, không hề nhúc nhích.



Ha ha, xem ra tên ngốc Đông Phương Cửu này làm công tác thay đổi tư tưởng gia đinh nhà ta cũng hay lắm. Tốc độ thực mau, thủ đoạn thực ngoan độc!



“Đinh! Bổn công tử đói muốn chết rồi! Không thấy ta ngáp liên tục vẫn không ngủ được sao! Ngươi muốn ta bị đói chết lắm hả?!” Ta nổi giận, nhảy dựng ra khỏi ghế tiến đến trước mặt Đinh.



Đinh do dự một hồi, nói giọng ỉu xìu: “Công tử chờ một chút, Đinh ra cửa phân phó một tiếng.”



Mẹ ơi! Ta khóc đây, thực sự sắp khóc rồi đây! Đinh ý tứ của bản công tử là ngươi mau xuống phòng bếp lấy cho ta chút đồ ăn, không phải bảo ngươi phân phó cho mấy cái “cột điện” bên ngoài!



Hít một hơi…… Ta nhịn. Cười với Đinh nói: “Ừm, nhanh đi, nhanh đi, đói sắp chết rồi.”



Đinh xoay người muốn đi, ta bỗng giữ hắn lại, nói thêm một câu: “Nhân tiện bảo bọn họ bưng mấy thùng nước đến, bản công tử muốn tắm rửa trước khi ăn.” Nói xong, hoàn toàn mặc kệ vẻ mặt kinh ngạc pha lẫn bất đắc dĩ của Đinh, ta quay lại ghế ngồi, tìm tư thế thoải mái, chợp mắt đã.



Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng cánh cửa khép lại, trái tim đang đập thùm thụp của ta mới bình tĩnh trở lại.



Chắc Đinh không nhìn ra sơ hở gì chứ? Ta nói đủ tự nhiên chứ? Ông trời phù hộ Đinh ngàn vạn lần đừng đi báo cho Đông Phương Cửu tên ngốc kia, bằng không ta không thể đi được, cho dù sau này có cơ hội trốn ra, ta cũng không bơi về nổi a!



Năm phút, chỉ có năm phút, nhưng sự hành hạ này sắp khiến ta điên mất thôi.



Cửa mở, Đinh dẫn theo hai người phía sau, trong tay mỗi người bưng hai thùng nước.



Ta nở nụ cười, kế hoạch thành công một nửa.



Đinh khom người nói: “Công tử, nước đã chuẩn bị xong, mời công tử tắm rửa. Đinh sẽ canh giữ ngoài cửa.”



“Ừm.” Ta gật đầu, biếng nhác đứng dậy, làm như cố gắng mở mắt ra, tiếp tục ngáp nói, “Đinh, nhớ chuẩn bị bữa tối cho ta!”



Đinh cười nói: “Công tử yên tâm, phòng bếp đang chuẩn bị, sẽ xong ngay thôi.”



Ta cười cười, phất tay bảo Đinh lui ra.



Cánh cửa khép lại.



Đinh, công tử xin lỗi ngươi.



Đông Phương Cửu, cám ơn. Thực xin lỗi.



……



Những bọt sóng lạnh như băng tóe vào mặt ta, trong màn đêm tối đen, ta ra sức bơi trở lại bến tàu xa tít.



Bích Quân, ta sẽ không để ngươi xảy ra chuyện gì.



Ha ha, ông trời, ông nhìn kỹ nha, ta không phải là mẹ kế, nên lần sau đừng sắp đặt cho ta xuyên qua mà không hiểu vì sao!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK