Mục lục
CHỈ CẦN CÓ TIỀN, TA YÊU!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quyển 1 - Chương 93: Ma y xuống núi, sứ giả cũng đến




Edit: Carmen



Chỉnh dịch: Maroon



Bạch U toàn thân run lên, vội vàng cúi đầu, nói: “Bạch U làm việc bất lực, thỉnh Gia trách phạt!”



“Hừ!” Đông Phương Cửu nhìn chằm chằm vào Bạch U, cuối cùng thở dài, thầm nghĩ: Bỏ đi, nếu hắn trừng phạt Bạch U thật tàn bạo, ngày sau lỡ để tiểu Lăng nhi biết được, chắc chắn nàng sẽ trách móc hắn, nói hắn không biết thông cảm với cấp dưới, mắng hắn âm ngoan tàn nhẫn!



Nào ai biết được, nếu hắn không âm ngoan một chút, không biết ngụy trang một chút, hắn làm sao còn có thể sống sót đến bây giờ?! Làm gì có ai biết được Lương Quốc có một Cửu vương Gia?! Người đời sớm đã quên mất Lương Quốc từng có một Cửu hoàng tử do một cung nữ sinh ra!



Bạch U chờ lâu không nghe thấy lệnh trừng phạt của Đông Phương Cửu, 「có chút bất an ngẩng đầu, trộm liếc Đông Phương Cửu, thì nhìn thấy trên mặt Đông Phương Cửu chợt lóe lên một biểu cảm kỳ dị, chốc lát sau, lại trở về gương mặt không có cảm xúc gì.



“Quên đi, tạm gác chuyện của Bỉ Ngạn Cung lại trước đã. Các ngươi tra không ra, tin rằng người khác cũng tra không ra.”



Bạch U vạn phần kinh ngạc, chậm chạp không kịp gật đầu, cho đến khi Đông Phương Cửu lại lên tiếng.



“Ngươi tìm vài người cơ trí lanh lợi bám theo Đông Phương Thất, điều tra thêm từ chỗ hắn. Phỏng chừng Thất ca của ta cũng không biết chính mình ‘rước ‘được ‘quý nhân’ nào.”



“Dạ –”



“Ngày mai ta cùng với Y Y xuất phủ, chuyện trong phủ giao hết cho ngươi.”



Bạch U ngẩn ra, đôi mắt màu lam nhìn Đông Phương Cửu lóe lên một cái, rồi cụp xuống, nói: “Dạ –”



Vương Gia của hắn không phải đang bị cấm túc hay sao? Vì sao lại muốn đi ra ngoài? Cho dù thuật dịch dung của Y Y là thiên hạ vô song, nhưng tại nơi đầu sóng ngọn gió này, nếu xảy ra sai sót gì, đại sự của Vương Gia nhà mình chẳng phải sẽ……



Bạch U ngày thường tuy có hơi khô khan cứng nhắc, nhưng hắn cũng hiểu được cái gọi là “xuất phủ” của Gia là muốn đi chỗ nào. Không biết vì sao, trong lòng hắn lại có hai thế lực âm thầm đối kháng nhau, một là cảm thấy vui mừng vì một vài chuyển biến của Đông Phương Cửu, một là có chút lo lắng. Có lẽ, đối với bá nghiệp to lớn của Vương Gia mà nói, điều không cần thiết nhất chính là “nhu tình”.



Vừa đi vừa nghĩ, Bạch U biến mất khỏi tầm mắt Đông Phương Cửu.



***



Lương Quốc, Cửu Trọng Sơn, Ma y quán.



Đôi mắt to tròn của Vô Cầu xoay một vòng, tinh quang chợt lóe, trương ra bộ mặt tươi cười nịnh nọt tiến đến bên cạnh Yến Tứ Phương, ngoan ngoãn dâng lên một chung trà, mở miệng nhỏ giọng thử thăm dò: “Sư phụ, lần này xuống núi sư phụ sẽ đi bao lâu?”



Yến Tứ Phương liếc Vô Cầu một cái, một nụ cười lạnh lùng hiện lên môi, hắn hỏi ngược lại: “Từ khi nào Vô Cầu bắt đầu quan tâm đến hành tung của vi sư vậy?”



Vô Cầu nhìn thấy nụ cười đó của Yến Tứ Phương, thì biết sư phụ mình đáng sắp sửa phát hoả rồi, khóe miệng hơi giật giật, cố nén “vọng tưởng” trong lòng xuống, 「 trả lời: “Vô Cầu tùy tiện hỏi thôi, sư phụ đừng để bụng……” Cúi gục đầu, tinh thần khí thế đều mất hết.



Yến Tứ Phương mím môi cười, hàn ý hoàn toàn không còn, nhìn Vô Cầu gục mặt, hỏi: “Vô Cầu cũng đã lớn rồi……”



Vô Cầu ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt ngờ vực nhìn chằm chằm Yến Tứ Phương, chờ đợi câu tiếp theo.



“Cũng nên xuống núi nhìn ngắm thế giới rồi.”



Vô Cầu tròn xoe đôi mắt, miệng ngoác ra toe toét: “Sư phụ, ý sư phụ là?!……”



Yến Tứ Phương không trả lời, chỉ nói: “Lát nữa bảo Vô Dục đi nhặt một con vật sắp tắt thở về đây, vi sư muốn xem coi ngươi nhận biết huyệt vị như thế nào, thực hành châm cứu như thế nào.”



“Á!~~~ sư phụ ~~~~” mặt Vô Cầu thoáng cái không còn chút sức sống, “Vô Cầu dở nhất là băng bó vết thương và châm cứu, kê toa hạ hược thì con lành nghề hơn nhiều! Sư phụ, người xem chi bằng……”



“Chính vì biết ngươi làm không tốt, mới muốn ngươi luyện tập! Nếu không phải vì giúp ngươi học tốt, vi sư bảo Vô Dục nhặt một con vật sắp tắt thở về làm cái gì?” Nghe giọng điệu Yến Tứ Phương tựa hồ có chút tức giận.



Vô Cầu đáng thương “o`” một tiếng.



Một lát sau, Yến Tứ Phương mới dịu giọng xuống, từ tốn nói: “Vi sư cũng không làm khó dễ ngươi, chỉ cần ngươi có thể nhận đúng 52 đơn huyệt, 300 song huyệt, 50 kinh ngoại kỳ huyệt, còn có 36 huyệt trí mạng cho vi sư xem, vi sư liền đưa ngươi xuống núi.”



Vô Cầu nghe xong, trên mặt là vừa mừng vừa sợ, đỏ rồi trắng, trắng rồi đỏ, rất kích động, cuối cùng dẩu môi gật đầu, vừa mới xoay người định đi tìm sư huynh Vô Dục khóc lóc kể lể, lại bị Yến Tứ Phương gọi lại.



“Sư phụ còn gì căn dặn?”



Yến Tứ Phương ho một tiếng, bộ mặt có chút sượng sùng, ngơ ngáo để Vô Cầu nhìn chằm chằm vài giây, hắn mới chậm rãi lên tiếng, hỏi: “Trưởng công chúa Ngọc quốc có từng nói gì với ngươi không?”



Vô Cầu sửng sốt, chớp chớp đôi mắt to hồ nghi nhìn Yến Tứ Phương hỏi: “Nói rất nhiều câu, sư phụ muốn nghe câu nào?”



Yến Tứ Phương bị chính tiểu đồ đệ của mình đánh bại, trừng cho hắn một cái, lạnh giọng nói: “Chọn mấy câu quan trọng!”



Vô Cầu nhăn mày, suy nghĩ một lúc, lắc lắc đầu nói: “Không có câu nào quan trọng hết.”



“Ngươi!” Yến Tứ Phương đập bàn, Vô Cầu giật bắn cả người.



“Sư phụ, cái gì là quan trọng đây?! Lăng công chúa nói với con rất nhiều câu, Vô Cầu thật sự nhớ không rõ mà!~~~” Tiểu hài nhi vạn phần ủy khuất, 「mắt đã ngân ngấn nước, “Chẳng qua chỉ hỏi thăm bệnh tình Sở Sở cô nương như thế nào, khen y thuật sư phụ cao minh như thế nào! Mấy cái này đâu có quan trọng……”



Yến Tứ Phương lại liếc cho Vô Cầu một cái, thầm nghĩ: khen y thuật ta cao minh, còn không quan trọng?!



“Ố? Nàng khen…… khụ khụ…… khen y thuật vi sư như thế nào?”



“À…… Lăng công chúa nói…… nói……” tay Vô Cầu siết chặt ống tay áo của mình, nhăn nhó không muốn nói.



Yến Tứ Phương nhíu mày lại, dùng thanh âm lạnh lẽo của mình nói: “Có phải ngươi không muốn xuống núi?”



“Sư phụ!~~~ sư phụ, vậy thì Vô Cầu nói, sư phụ không được tức giận! Càng không thể trách phạt Vô Cầu!” Ngẩng đầu mắt to nhìn chằm chằm Yến Tứ Phương.



“Vi sư đồng ý với ngươi.”



Thoắt một cái, cái miệng nhỏ của Vô Cầu toét ra, cười hì hì nói: “Thì là… Lăng công chúa nói y thuật của sư phụ cũng đẹp giống y như con người sư phụ, đẹp khủng khiếp!”



Yến Tứ Phương nghe xong, ngây ngẩn cả người.



“Lăng công chúa còn nói, sư phụ vì sao lại gọi là Yến Tứ Phương chứ, rõ ràng chính là ‘diễm tuyệt tứ phương’ mà!” Vô Cầu đảo tròn đôi mắt to, một lát sau lại bổ sung thêm một câu, “Còn nói sư phụ có trái tim nhân ái, rõ ràng là trái tim của hiệp y mà cứ khăng khăng gọi mình là ma y, thật là tàn bạo! Uhm…… Là tàn bạo chết đi được! Còn nói……”



Vô Cầu ở bên kia nói liến thoắng không ngừng, Yến Tứ Phương ở bên này thì lẳng lặng lắng nghe, khóe môi cong lên thành một nụ cười, từ đầu đến cuối không hề biến đổi.



Một người nói không sợ mệt, một người nghe không sợ phiền, thời gian cứ như vậy mà trôi qua.



Ma Y Yến Tứ Phương, từ trước tới nay chưa bao giờ cười trong một khoảng thời gian dài như thế, chỉ là một người nói hưng phấn quá nên không phát hiện, một người nghe nhập thần quá nên không nhận ra.



***



Ngọc Quốc hoàng cung, ngự hoa viên.



Ta híp mắt nằm trên ghế dựa, ăn trái vải Thu Nguyệt lột sẵn đưa lên tận miệng, một mặt cảm thán cuộc sống nhàn hạ của hoàng tộc, một mặt thở dài vì một người lát nữa phải gặp.



“Công chúa, người đã thở dài ba mươi sáu lần rồi đó.”



Thu Nguyệt cong đôi mắt cười cười, lại đưa một trái vải nữa lên miệng ta.



“Aizzz……”



“Ba mươi bảy lần, ha ha.”



“Thu Nguyệt à, ngươi nói xem, nếu bây giờ ta xuất cung, lúc biểu ca ta tới không gặp được ta, thì không trách được ta chứ?!”



“Nhưng Tử Chiêm thiếu gia đã phái người thông báo với công chúa sau khi thiếu gia hạ triều liền đến đây tìm người rồi mà.”



“Haizzz! Hắn…… Hắn muốn tìm ta, ta cũng không nhất định phải để hắn tìm được mà, có phải hay không?!”



Thu Nguyệt mỉm cười với ta, nhìn về phía cách đó không xa: “Đáng tiếc bây giờ công mới quyết định trốn, có hơi muộn rồi.”



Ta nhìn sang phía Thu Nguyệt nhìn, quả nhiên nhìn thấy bóng người đáng sợ kia đang nhanh chóng đi về phía ta. Có điều, hình như phía trước hắn còn có một người, mà phía sau hắn cũng có một người.



Toát mồ hôi, tiểu Thiên Thiên, Tô Tử Chiêm, Mạc Ly, ba người bọn họ vì sao lại dính với nhau thế kia?!



“Aizzz, ta nói, ba người các ngươi mỗi lần đều chỉ có một người nói đến tìm ta, nhưng sao lần nào cũng là ba người đến cùng một lúc vậy?!” Ta chất vấn ba vị soái ca lúc này đã đứng ngay bên cạnh ghế nằm của ta.



“Hắc hắc…… Hoàng tỷ à…… đệ hạ triều liền thuận tiện tới thôi……” Tiểu Thiên thiên vẫn mang vẻ mặt giống như một cô con dâu nhỏ, ta thật sự sợ hắn sau này cưới vợ, 「cô vợ kia sẽ bắt nạt hắn, thằng nhóc này nhìn bộ dàng trông giống hệt một shota hiền lành.



Ất chỉ khẽ mỉm cười với ta, rồi ngồi xuống chiếc ghế ngọc thạch ngay bên cạnh.



“Ái chà, giám quốc công chúa thậm chí cũng không cần thượng triều, cuộc sống thoải mái như thế này, vi thần cũng muốn đến cảm thụ một chút.”



Nghe xem! Mau nghe xem! Đây có giống lời nói một người đàn ông không! Trời ạ, muốn chua bao nhiêu thì có bấy nhiêu!



“Biểu ca à, răng của huynh cũng thật cứng chắc nha!”



Tô Tử Chiêm trừng ta một cái, hỏi: “Có ý gì?”



“Ha ha, không bị vị chua trong cổ họng huynh tiết ra mỗi ngày ăn mòn, vậy còn không cứng chắc sao?!” Ta híp mắt cười nhìn hắn, thích thú nhìn bộ mặt cau mày cố nén cơn thịnh nộ không dám lộ ra của hắn, thật có phong phạm chịu ngược.



“Hoàng tỷ, bọn đệ thực sự có chuyện tìm tỷ thương lượng.” Thượng Quan Thiên thu lại bộ dạng trẻ con, nói giọng tương đối trịnh trọng.



“Ồ? Có đại sự?!” Ta đứng dậy khỏi ghế nằm, vươn người giãn gân cốt, đặt mông ngồi xuống ghế đá, “Nói đi, xảy ra chuyện gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK