Mục lục
CHỈ CẦN CÓ TIỀN, TA YÊU!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quyển 2 - Chương 114: Kẻ hèn bất tài, “Ma y” đại nhân




Dịch bởi Maroon



Vô Cầu sững sờ ngơ ngác mất mấy giây, sau đó quắc đôi mắt to tròn như đang nhìn quái thú chằm chằm nhìn ta, hỏi: “Tỷ… Tỷ không sao chứ?”



Ta vỗ đầu nó, không rảnh giải thích dài dòng, chỉ nói: “Nhanh đi! Nghe lời vi sư thì cấm có sai!” Lại cốc lên sọ khỉ nó một cái, “Còn lề mề là mấy người ở bên trong không thể sống sót đâu!”



Khóe miệng Vô Cầu giật giật hai cái, rốt cuộc vẫn ngoan ngoãn xoay người chạy tới chỗ đám người đánh nhau loạn xị kia.



Chỉ trong chớp mắt, “đoàn thể yếu thế” bên trong vòng vây đã bị tiểu Vô Cầu làm cho gục hết, đám cường đạo còn lại vẻ mặt hiếu kỳ nhìn chằm chằm thằng nhóc Vô Cầu nhỏ xíu xìu xiu, cộng thêm ta mặt bịt khăn kín mít đang chậm rãi bước đến.



Do đám cường đạo nhìn thấy sau khi thằng nhỏ Vô Cầu vừa đến, tiện tay vung chút bột phấn gì đó vào không khí, tiếp theo mấy người trong vòng vây chớp mắt đều ngã xuống đất, bởi vậy bọn cường đạo cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ nhìn nó đầy phòng bị.



Ta bước tới phía trước lơ đãng chắn trước mặt Vô Cầu, lưng thẳng nghiêm trang, ra vẻ vài phần khách khí, điềm đạm cất tiếng: “Các vị hảo hán, hạnh ngộ.”



Bọn cường đạo nhìn ta một cái rồi lại chuyển mắt sang một người khác, một người vóc dáng trung bình, mặt để một chòm râu dê, hai mắt không lớn lắm nhưng có chút sắc bén.



Có lẽ người kia chính là lão đại của bọn chúng.



Ta cố ý cong cong hai mắt, quay sang tên lão đại kia nở một nụ cười, ho khan một tiếng, lớn giọng lên một chút: “Kẻ hèn, Cửu Trọng Sơn, Ma y quán.” Nụ cười của ta cũng biến mất sau khi lời nói của ta vừa kết thúc, nhìn thẳng vào mắt của tên lão đại kia, tuy sốt ruột vẫn giả vờ ung dung chờ phản ứng của hắn.



Đám cường đạo ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ngơ ngác, có kẻ trong miệng còn lầm bầm: “Cửu Trọng Sơn là núi ở đâu? Ma y quán là chốn quỷ quái nào?”



Sau khi tên lão đại kia dùng đôi mắt ti hí sắc bén của hắn đảo qua người ta bảy tám bận, mới khẽ ho một tiếng, đám cường đạo kia lập tức nín bặt.



Lão đại râu dê ôm quyền, bộ dạng con cháu giang hồ vô cùng hào khí, trầm giọng nói: “Vừa rồi đa tạ Ma y đại nhân tương trợ!”



Bọn cường đạo còn lại đều tròn xoe hai mắt, tựa như đang suy nghĩ cẩn thận xem “Ma y” là nhân vật như thế nào.



Ta cười thầm trong bụng, vẫn là tiểu lão đại này có chút từng trải, cười giả lả nói: “Anh hùng không cần khách khí, kẻ hèn làm vậy, tất nhiên là có chuyện cần cầu anh hùng, hơn nữa, ha ha, xuất thủ tương trợ cũng không phải kẻ hèn, mà là liệt đồ (*) của kẻ hèn.”



(*) đồ đệ yếu kém: cách nói khiêm tốn



Quả nhiên, tên đầu lĩnh cường đạo vừa nghe ta nói “có chuyện cầu” hắn, thân thể lập tức căng thẳng, tuy rằng trên mặt vẫn giữ nụ cười, nhưng đã mất vẻ tự nhiên.



Yên lặng mấy giây, bộ râu dê hỏi ta: “Ma y có chuyện gì cần Trầm mỗ ra tay, cứ việc nói ra!”



Ta bật cười, tất nhiên là cười thành tiếng, tiếng cười rất nhỏ này khiến bộ mặt của mấy tên cường đạo đang sợ hãi rõ ràng giật giật.



“Kẻ hèn muốn mượn ngọn núi của Trầm anh hùng dùng một chút.”



Câu nói của ta vừa dứt, đám cường đạo kia đã nhao nhao như ong vỡ tổ, bừng bừng rút đao chém về phía ta.



Bọn chúng tưởng rằng ta muốn cướp địa bàn của chúng.



Lão đại râu dê tự xưng là Trầm mỗ giơ tay lên chặn cơn kích động của đám cường đạo còn lại, hắn cười lạnh nhìn ta, hỏi: “Trầm mỗ không hiểu ý của Ma y.”



“Kẻ hèn chẳng qua chỉ muốn kết giao với Trầm anh hùng, kẻ hèn chẳng qua cũng chỉ muốn cùng liệt đồ đến ngọn núi của anh hùng trải nghiệm tháng ngày mà thôi.”



Những đôi mắt không thể tin nổi chĩa về phía ta, tựa như muốn nhìn thấu lời nói dối trá của ta vậy, nhưng ta chỉ khẽ nhún vai, ra vẻ ta đây hoàn toàn nghiêm túc ngươi tin hay không kệ ngươi.



Vô Cầu sau lưng nhỏ giọng thì thầm vào tai ta.



“Tỷ điên hả?”



“Chẳng biết Trầm anh hùng có đồng ý không?” Ta cố ép truy vấn hắn, ánh mắt lạnh lùng bất khả cự tuyệt. Nói thật chứ, bảo ta giả dạng làm cái nhiệm vụ như thế này thật đúng là rất mệt, xem ra phô bày khí thế kiểu này tiêu tốn rất nhiều thể lực người ta.



Không biết qua mấy phút, cuối cùng Trầm lão đại tiến lên vài bước, ôm quyền trước mặt ta, cao giọng nói: “May mắn được Ma y tương trợ thực là cái phúc của Trầm mỗ!” 「Nói xong, đôi bàn tay khổng lồ của hắn choàng lên vai ta, ta vội vàng lén lút lui về phía sau một bước, khẽ khom lưng, khách khí trả lời: “Anh hùng tiếc anh hùng mà!” Ọe, câu thoại mắc ói! Âm thầm lắc đầu.



Đêm khuya hôm đó, trong một sơn trại trên một ngọn núi nào đó ở biên giới Lương Quốc, lửa trại hừng hực.



Vô Cầu kéo tay áo ta, thì thầm vào tai ta hỏi: “Tỷ định làm gì? Chúng ta sao có thể làm bạn với cường đạo?”



Ta nháy mắt với nó một cái, nhỏ giọng nói: “Đồ nhi ngoan, để vi sư đích thân dạy cho ngươi cách làm sao lấy ít thắng nhiều.” Cầm lấy một cái đùi thỏ đưa tới cho nó, nói: “Ăn đi, ăn no buổi tối mới có sức.”



Nhóc Vô Cầu vẫn rất quật cường, làm lơ không nhận, miệng lầm bầm tỏ ý bất mãn.



“Ta không thèm ăn đồ của cường đạo!”



Ta âm thầm lắc đầu, thằng nhóc này thị phi trắng đen rạch ròi, cũng chẳng biết thế nào là tốt là xấu. Không ngờ một kẻ tâm tư như Yến Tứ Phương lại có thể dạy dỗ được một đồ đệ ngây thơ như vậy, ha ha.



Trước tiên đành mặc kệ thằng nhóc Vô Cầu này đi, ta lại ôm vò rượu đi một vòng rót đầy cho đám cướp.



“Không được! Ma y cũng phải uống! Không thể chỉ có bọn ta uống thôi!”



“Phải phải! Ma y đổi bát! Cầm cái bát nhỏ xíu như vậy giống đàn bà lắm!”



“Ôi… hic... ka... tay của Ma y đại nhân sao mà trắng nõn giống...”



Vừa nghiêng đầu liền thấy bàn tay của Vô Cầu đang sờ chỗ thắt lưng, chắc chắn là mò dược phấn, ta khẽ lắc đầu với nó, quay sang tên cướp ngu ngốc to gan đám ra tay “đùa giỡn Ma y” kia cười lạnh, khẽ nói: “Kẻ hèn bất tài, kẻ hèn hận nhất người khác nói kẻ hèn —— giống đàn bà!” Tay phải đã dùng tốc độ tên bắn thò ra thụt vào, ngón giữa cong lại búng một cái, ta híp mắt hỏi tên cướp đang há miệng ngây ngốc kia: “Thế nào?”



Tên cướp ngu ngốc ngẩn người, miệng lệch đi, hỏi ngược lại ta: “Cái gì thế nào?”



Ta hừ qua lỗ mũi, cười lạnh nói: “Có cảm thấy thân thể hơi nóng không, huynh đệ?”



Tên cướp xúi quẩy không có mắt dám “khinh bạc” ta trong nháy mắt ngây người, một lát sau mới lắp bắp địa mở miệng hét lên: “Ngươi ** đã hạ thứ độc quái ác gì trên người lão tử?”



Ta nở nụ cười, ngước mắt nhìn về phía Trầm trại chủ râu dê, cũng nên cho tên đầu lĩnh cường đạo kia chút mặt mũi, vì vậy, ta hạ thấp thân phận, hỏi ý kiến Trầm trại chủ: 「”Kẻ hèn mạo muội quá, kẻ hèn nhất thời không nhịn được đã thay Trầm anh hùng dạy dỗ tên thủ hạ không biết chừng mực.” Rõ ràng ta chính là trần thuật một chuyện có thực, nhưng ta nói với hắn, báo cho hắn biết, cho dù có nể mặt mũi hắn cỡ nào, ai bảo trong thiên hạ chỉ có một Ma y, mà cường đạo đầu lĩnh thì... khụ khụ, có bao nhiêu ngọn núi thì cũng có bấy nhiêu đầu lĩnh...



Trầm đầu lĩnh nhìn ta một cái, lại nhìn về phía tên thủ hạ ngu si đang sợ đến nỗi sắc mặt khẩn trương sắp biến thành màu gan heo, lạnh lùng ra lệnh: “Kể từ hôm nay trở đi, Ma y đại nhân chính là quân sư của Trầm mỗ ta, sau này ai dám cả gan bất kính với Ma y chính là bất kính với Trầm mỗ! Nghe rõ cả chưa?”



Cả đám cường đạo nhìn nhau ngơ ngác, lưỡng lự không muốn gật đầu, có trời chứng giám những kẻ làm cường đạo như bọn họ cần có quân sư làm đếch gì.



“Có nghe hay không?” Một tiếng hét lớn, đống lửa cũng bị chấn động nổ lép bép.



Rốt cục, mọi người cùng đồng thanh nói: “Dạ—— “



Lúc này Trầm đầu lĩnh mới cười thoả mãn, tay vuốt vuốt chòm râu dê, cười với ta: “Quân sư, từ nay về sau chúng ta chính là người một nhà rồi. Tên tiểu tử đầu đất này thèm nữ nhân đến điên rồi, quân sư đừng nên tính toán với hắn, hay là giải độc cho hắn đi.” Quay sang tên đầu đất bị ta “hạ độc” tức giận quát, “Tiểu tử ngươi còn không mau mau nhận lỗi với quân sư! Ngốc ra đó làm gì!”



Đầu đất sửng sốt, lập tức nịnh nọt cười nói với ta: “Quân sư tha mạng ~ quân sư khai ân ~~ tiểu nhân miệng chó không mọc được ngà voi! Tiểu nhân...”



“Được rồi!” Ta lườm hắn một cái, lạnh lùng nói: “Sơn trại trên dưới tất nhiên là nghe theo lời Trầm lão đại mà làm, nhưng kẻ hèn đây cũng không phải dễ đối phó, điều kiêng kỵ của ta hy vọng các vị huynh đệ đều ghi tạc trong lòng lòng, chớ có tái phạm!”



Đám cường đạo hít một hơi khí lạnh, không nói một lời.



Ta thoả mãn nhìn mọi người chung quanh xong, chậm rãi đưa tay phải lên, ngón giữa nhẹ nhàng bắn ra, xoay người cất bước định đi qua chỗ Vô Cầu.



“Quân sư... vậy ta...”



Ta bực bội nói: “Giải rồi!”



“Ôi, cảm tạ quân sư, cảm tạ quân sư!”



Vừa trở lại chỗ ngồi, tiểu Vô Cầu liền ghé vào tai ta hỏi: “Tỷ hạ độc lúc nào thế? Sao ta không thấy?”



Ta cười nhẹ một tiếng, thì thầm: “Thứ ta hạ chính là ‘tâm độc’. Ha ha...”



“Tâm độc?” Vô Cầu vừa lầm bầm lặp lại, vừa cau mày suy nghĩ.



Ta nín cười sắp bể bụng! Ta làm gì biết hạ độc, chẳng qua chỉ lợi dụng nỗi sợ hãi trong lòng bọn chúng đối với Ma y mà lừa gạt chúng thôi! Ngươi nghĩ thử xem, lúc Ma y đại nhân chỉ vào mặt ngươi nói: aizz, ta hạ độc ngươi rồi, thế nào, dễ chịu không? Ngươi có thể không sợ? Không chết khiếp sao?! Ai dám hoài nghi thực giả trong lời nói từ miệng Ma y đại nhân chứ? Ngươi dám dùng tính mệnh để đánh cược sao? Hắc hắc, ngươi không dám, vậy tên cường đạo đầu đất kia làm sao dám?



Ta bên đây đang âm thầm đắc ý, Trầm lão đại bên kia ung dung cất lời, dọa ta sốc nặng.



“Ha ha, các huynh đệ có phải thèm nữ nhân muốn điên rồi hay không? Hai nữ tử hôm nay bắt được thật đúng là đại mỹ nhân! Theo quy củ trước giờ, ai thắng đêm nay, tiểu mỹ nhân sẽ thuộc về kẻ đó!”



Nhìn thấy hai cô gái đã bị bốn tên cường đạo khuôn mặt vô cùng bỉ ổi bắt đầu đè lên, thật sự là quần áo xộc xệch, tóc tai lòa xòa... Thật đáng thương...



Nếu không ra tay mỹ nữ sẽ bị yêu nhân giày xéo mất, ta vội vàng đứng dậy, hét lớn: “Khoan đã —— “



Mọi người đồng loạt nhìn về phía ta, những đôi ánh mắt hừng hực lửa cháy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK