Mục lục
CHỈ CẦN CÓ TIỀN, TA YÊU!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quyển 2 - Chương 127: Tam quốc khai chiến, âm mưu của ai?




Edit: carmen



Chỉnh dịch: Maroon



Lương Quốc, Phượng Dương, ám cung, Kinh Lôi Đường.



Một chiếc nhuyễn tháp đặt ở chỗ cao nhất trong đại điện, trên nhuyễn tháp có một người đang nằm nghiêng, một thân bạch sam, hoa mai đỏ như lửa, một mái tóc màu bạc, óng mượt như tơ, một đôi mắt tím, quyến rũ mị hoặc.



Người nằm trên tháp khẽ ngước mắt liếc nhìn hai người quỳ gối cách đó không xa, nhìn về phía một nữ tử trong số hai người, cất giọng đều đều, tà mị nhưng vô tình: “Linh Lung, ngươi có làm khó dễ bọn họ không?”



Bả vai Linh Lung run lên, vội trả lời: “Chủ nhân minh xét, Linh Lung tuyệt không gây khó dễ cho Vô Cầu tiểu công tử.”



Một tiếng hừ lạnh, người trên tháp thay đổi tư thế, liếc mắt nhìn Linh Lung có thâm ý khác, tiếp đến, nhíu mày nói: “Được rồi, hai ngươi đứng lên cả đi.”



“Dạ, chủ nhân.”



“Dạ, cung chủ!”



“Lôi Minh, Cửu vương phủ có động tĩnh gì không?”



Nam tử có tên là Lôi Minh là Đường chủ ám cung Kinh Lôi Đường, giữa trán có một vết sẹo giống như tia sét, khiến khuôn mặt người này nhìn càng sâu thẳm khó lường.



Lôi Minh khom người trả lời: “Hồi cung chủ, Đông Phương Tấn hôm kia đã hủy bỏ lệnh cấm túc Đông Phương Cửu, nhưng Đông Phương Cửu vẫn cứ ẩn sâu trong phủ, hầu như không ra khỏi cửa, nhưng tứ đại hộ vệ dưới tay hắn lại thường xuyên xuất phủ, nhất là hai người Bạch U và Tương Sở hành tung bí hiểm, các thám tử do thuộc hạ phái đi tám chín phần mười đều bị bọn họ dễ dàng cắt đuôi, các trinh thám còn lại hồi báo, nói là từng nhìn thấy Tương Sở từ phủ Binh Bộ Thượng Thư đi ra vào lúc đêm khuya.”



“Oh?” Chỉ một âm tiết, nghe không rõ là vui hay buồn, một lát sau lại thêm một tiếng cười khẽ, tiếp theo hai tròng mắt tà mị màu tím đột ngột trừng lên, ánh mắt nhìn xa xăm không mục đích, “Hắn rốt cục cũng ngồi không yên rồi. Tốt, tốt lắm.” Lại nhìn sang phía Linh Lung, hỏi, “Bích Huyết Đường có tin tức gì không? Vương đệ của ta đã thắng chưa?”



Linh Lung trả lời: “Hồi chủ nhân, Tuyết Cơ hôm kia cho bồ câu đưa tin, nói là Âu Dương Vân có thể lấy một địch ngàn, gần như là dựa vào thực lực chính mình thắng đại quân của Tô Tử Chiêm.”



“Ha ha, tốt!” Người trên tháp chậm rãi đứng dậy, khóe khẽ cong lên, mang theo một nụ cười nhạt.



Linh Lung thấy Yến tươi cười như vậy không khỏi thầm run trong bụng, gương mặt tươi cười của chủ nhân nàng vẫn chưa quen, cho dù đó là khát khao của nàng, nhưng vẫn sợ hãi, nàng tiếp tục bẩm báo: “Đông Phương Tấn đã nhận được chiến thư của Âu Dương Vân, trong thư viết rõ sau Ngọc Quốc sẽ là Lương Quốc, Âu Dương Vân bảo lão và Đông Phương Cửu hãy quét nhà chờ sẵn đi.”



“Thật sự là quá cố chấp.” Một câu lạnh nhạt, đôi mắt tím hơi hơi hạ xuống, “Đông Phương Tấn đã phái binh chi viện Ngọc Quốc chưa?”



“Vẫn chưa.”



Đôi mắt Âu Dương Yến thoáng trừng lớn, trong mắt mang theo nghi hoặc nhìn về phía Linh Lung, hỏi: “Tại sao? Linh Lung, chẳng lẽ ngươi đã quên lời nói của bổn tọa?”



Ngữ khí không nghiêm khắc, âm điệu cũng không tăng cao, nhưng Linh Lung lại sợ tới mức lập tức quỳ xuống đất, bẩm báo: “Hồi chủ nhân, không phải Linh Lung quên mệnh lệnh của chủ nhân, mà là…… mà là……”



Ánh mắt Linh Lung do dự nhìn về phía người cao cao tại thượng, Âu Dương Yến ánh mắt lạnh lùng: “Nói!”



“Mà là bây giờ lời của Linh Lung lão già kia cơ bản không nghe nữa!” Khẽ thở dài, Linh Lung lại nói tiếp, “Đông Phương Tấn hiện tại chỉ nghe lời của người bên cạnh tiểu công tử Vô Cầu kia……” Linh Lung nhìn Âu Dương Yến, hỏi, “Chủ nhân, người giả mạo chủ nhân kia rốt cuộc là ai, liệu Linh Lung có thể……”



Nháy mắt, đôi mắt tím vẫn luôn bình thản như nước bỗng nhiên sáng quắc làm cho người ta sợ hãi, hai đường nhìn bức người bắn thẳng vào người Linh Lung.



“Linh Lung, ngươi nhiều chuyện quá.” Bầu không khí thản nhiên như thường ngày, nhưng lại mang theo vẻ yên tĩnh chết chóc vờn quanh Linh Lung thật lâu không thể tan đi.



“Dạ, chủ nhân! Linh Lung biết sai rồi, chủ nhân khai ân!”



“Linh Lung, ngươi nên biết an phận của mình, người kia không phải người ngươi có thể chạm vào, nếu bổn tọa biết nàng ở Lương Quốc có bị thương tích gì, thì bổn tọa đành phải không lưu tình trút tội lên đầu hộ pháp là ngươi mà thôi, ngươi hãy nhớ kỹ đó!”



“Dạ, chủ nhân, Linh Lung nhớ kỹ rồi, Linh Lung nhất định bảo vệ tốt tiểu công tử Vô Cầu và khách quý của chủ nhân!”



“Được rồi, ngươi đi xuống trước đi.” Phất tay lên, Âu Dương Yến xoay người bước đến một cái ghế dựa vừa ngồi xuống.



“Dạ, chủ nhân, Linh Lung cáo lui.”



“Lôi Minh.”



“Có!”



“Bên chỗ Đông Phương Cửu trước tiên cứ gác lại đi.”



“Ý của cung chủ là…… là bảo thuộc hạ gác lại việc theo dõi Cửu vương phủ?” Ngước mắt nhìn Âu Dương Yến, Lôi Minh thấy khó hiểu, từ trước tới giờ Kinh Lôi Đường của bọn họ ở Lương Quốc chủ yếu là giám thị nhất cử nhất động của Cửu vương phủ, vì sao trong thời điểm mấu chốt này cung chủ lại muốn gác lại. Lôi Minh nghĩ không ra.



Âu Dương Yến gật gật đầu: “Đúng, tạm thời không giám thị Cửu vương phủ nữa.”



Lôi Minh ngập ngừng một lúc, cúi đầu nói: “Dạ, thuộc hạ tuân mệnh.”



“Được rồi, ngươi cũng lui đi, bổn tọa muốn yên tĩnh một mình.”



“Dạ, thuộc hạ cáo lui.”



Trong điện vắng lặng giờ chỉ còn lại một mình Âu Dương Yến, khóe môi lơ đãng cong lên, Âu Dương Yến cười khổ. Hắn biết rõ việc mình bảo Lôi Minh thôi giám thị Cửu vương phủ là rất không sáng suốt, nhưng hắn không muốn để cho một người phát hiện, thực ra, hắn cũng biết người kia căn bản sẽ không phát hiện được, nhưng hắn vẫn không muốn giám thị, không muốn nghe những báo cáo có liên quan đến chuyện người nọ trợ giúp Đông Phương Cửu hoặc là Đông Phương Cửu phát hiện người nọ vẫn còn sống.



Bất cứ chuyện gì có liên quan đến người nọ và Đông Phương Cửu, hắn đều không muốn nghe.



“Vô Cầu, tên tiểu tử đáng chết không nghe lời, vi sư đã cảnh cáo ngươi như thế nào?! Vậy mà ngươi vẫn để cho nàng đến Lương Quốc, để xem vi sư về sau sẽ trừng trị ngươi ra sao!” Âu Dương Yến nhắm mắt lại nhẹ giọng lầm bầm, hàng lông mày khẽ nhíu lại đủ để thể hiện hắn bất mãn đến cỡ nào.



***



“Ma y đại nhân, ngài định đi đâu vậy?”



Liếc cho lão thái giám cứ lẽo đẽo theo sau mông ta một cái, ta đáp: “Chỉ tùy tiện đi dạo loanh quanh thôi, Lưu công công có thể không cần đi theo kẻ hèn, kẻ hèn không quen dắt theo sủng vật.”



Lưu Minh sửng sốt, nhưng đại khái cũng hiểu được ý của ta, nở nụ cười nịnh hót: “Có phải Ma y đại nhân chê lão nô hầu hạ không chu đáo? Không có người đi theo thật không hay, ngự hoa viên này lớn lắm, đi dạo một mình rất dễ……”



“Lưu công công, kẻ hèn nói rồi, không muốn ai đi theo hết!” Vì đeo mặt nạ, cho nên ta chỉ có thể sử dụng ánh mắt sắc bén của mình để cảnh cáo lão, rốt cục khóe miệng lão thái giám giật giật mấy cái, không đi theo ta nữa, ta lại có thể có một khoảng không im ắng.



Lão thái giám béo Lưu Minh này suốt ngày từ sáng đến tối đi theo ta và nhóc Vô Cầu, lão là người của Đông Phương Thất. Linh Lung và Đông Phương Thất là chỗ dựa vững chắc của lão, nói là đi theo hầu hạ ta, thật ra là làm nhiệm vụ giám sát.



Từ lúc ta vào ở trong hoàng cung của Đông Phương Tấn, cho lão ta ăn mấy từ thuốc chỉ có nữ nhân mới có thể dùng được cải biến chế thành thần dược “bài độc dưỡng nhan”, lão liền nghe lời ta răm rắp, mà việc ta ngoi lên nhanh chóng như thế tất nhiên khiến không ít người ghen tị, trong đó Đông Phương Thất là ghê gớm nhất, hắn phái người tới ta tặng quà nịnh bợ ta, bị chặn ngoài cửa không cho vào, hắn sai người dò la ta rốt cuộc đang “bán mạng” vì ai, vẫn không tra được chút gì, chỉ cho rằng ta là người của Thương Mân đem “bảo vật” đến biếu lão Lương Vương.



Đến Lương Quốc đã được mười ngày, dùng mất hai ngày đổi lấy sự tín nhiệm của Đông Phương Tấn, dùng ba ngày đổi lấy tự do cho Mộ Dung Uyển, lại dùng ba ngày đổi lấy tự do cho tên ngốc Đông Phương Cửu kia……



Xí, tự do của tên ngốc kia còn cần đến ta chõ mũi vào sao, cấm túc hay không cấm túc cũng có thể làm gì được hắn?



Một mặt mắng chính mình chõ mũi vào việc của người khác, một mặt vẫn thấy vui vì mình đã làm một chuyện ruồi bu chẳng có tác dụng gì, ta thật sự là người mâu thuẫn.



Nhớ lại hai ngày trước đọc được lá thư kia, phong thư kia có thể xem là thư tuyên chiến, trong lòng ta cũng không biết nói thế nào. Ai có thể ngờ được chính công chúa của Ngọc Quốc lại mở miệng ngăn cản Đông Phương Tấn phái binh chi viện Ngọc Quốc chứ, nếu như để con dân Ngọc Quốc biết được liệu có mắng ta là một kẻ bán nước hay không?



Không phải ta không quan tâm đến bách tính của quốc gia mình, chỉ là ta biết rõ trên người biểu ca có chiến lược cùng binh pháp mà ta để lại, nhiêu đó cũng đủ chống đỡ sự tấn công của Âu Dương Vân rồi, hắn muốn chiếm được Ngọc Quốc, rất khó, nhưng nếu như Lương Quốc liên minh với Ngọc Quốc, vậy lực lượng Ngôn Quốc ắt sẽ phải bị chia cắt bớt. Lúc đầu, ta thật sự nghĩ mãi không ra vì sao Vân tiên nhân muốn tuyên chiến với Lương Quốc, nhưng đến khi phong thư kia nhắc đến một cái tên thì dường như đã giúp ta tìm ra điểm đột phá, đó chính là Đông Phương Cửu.



Vân tiên nhân có thể khai chiến với Thiên Thiên để đoạt quan tài của ta, thì tất nhiên cũng sẽ truy tìm nguyên do khiến ta “lìa đời”, mặc dù những người hiểu rõ nội tình đều biết sự thật là vì ta bị trúng “đồng quy” nên mới “đột ngột qua đời”, nhưng nếu như đêm rằm hôm đó ta ngoan ngoãn đợi ở trong cung có lẽ sẽ không “chết”, mà mục đích ta liều lĩnh xuất cung chẳng phải là vì một người sao, cho nên có thể thấy Vân tiên nhân đã căm hận tên ngốc kia biết bao nhiêu.



Rốt cuộc là ai đã “thổi gió bên tai” Vân tiên nhân đây?



Nếu tiêu diệt Ngôn Quốc, ai là người được lợi nhất?



Hẳn là ba nước chia đều chăng…… hay là…… Hiên Viên Tiêu?! Hắn có nói sẽ kết liên minh với Thiên Thiên, nhưng vẫn chưa thấy hắn xuất binh tương trợ, mà nay Vân tiên nhân lại tuyên chiến với Lương Quốc, như vậy cũng chỉ có hắn có thể làm ngư ông đắc lợi mà thôi!



Tại sao hắn vừa nghĩ đến nhất thống thiên hạ liền khẩn cấp như vậy?!



Có lẽ, ta nên nghĩ xem có cách nào có thể nhất thống thiên hạ mà không cần đổ máu hay không.



Chắc là không được, trên đời này làm gì có người đàn ông nào không tranh cường háo thắng, làm gì có một quân vương nào không duy ngã độc tôn!



Ta nhắm hai mắt nằm ở giữa đám hoa, để ánh mặt trời thỏa thích chiếu thẳng lên người, thật ấm áp, rất muốn đi vào giấc ngủ……



“Ma y, ma y đại nhân!~~~”



NND lại là Lưu Minh, mỗi khi ta sắp ngủ thì cái giọng nói the thé của lão liền làm ta giật mình tỉnh dậy, chỉ một điểm này thôi cũng đủ làm ta ghét lão.



“Nói –” Mí mắt cũng không thèm mở, ta lạnh lùng hỏi.



“Hoàng Thượng kêu ngài qua đó.”



“Ờ.” Ta trở mình, đổi bên tiếp tục ngủ.



“Ai u, ma y đại nhân của ta ơi, Hoàng Thượng ở ngự thư phòng chờ ngài đấy! Hoàng thượng nói sẽ phong ngài làm quốc sư, sao ngài không vội chút nào vậy?!”



Buồn cười, ta rốt cục mở to mắt nhìn thẳng lão, nói: “Lưu công công có từng nghe câu này chưa?”



Lưu Minh sửng sốt, lắc đầu nói: “Câu gì? Ma y đại nhân đừng đem lão nô ra đùa nữa, mau lên một chút.”



Ta từ bãi cỏ đứng lên, phủi phủi lớp đất dính trên người, hai mắt cong lên, cười xấu xa nói: “Hoàng đế không vội thái giám vội!”



“Ngươi –”



Lưu Minh tức muốn chết, hàm răng cắn chặt nhưng lại không biết làm thế nào, ta thì vui vẻ phủi đít bỏ đi!~



Quốc sư? Đâu phải ta mong muốn, có điều…… Aizzz, một người được tín nhiệm quá, cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK