Mục lục
CHỈ CẦN CÓ TIỀN, TA YÊU!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quyển 2 - Chương 169: Ngài là vua, ta là nô




Là một người hiện đại, tưởng tượng xem nếu ở cổ đại muốn tùy ý khiến người ta quỳ xuống là chuyện khó khăn cỡ nào a, kỳ thật một hồi như vậy cũng chỉ là chuyện này, cho dù lần đầu tiên đầu gối cùng mặt đất tiếp xúc thân mật cũng không có gì không ổn, chẳng qua đầu gối mảnh mai trong nháy mắt kia tiếp xúc với mặt đất cứng lạnh có thể sẽ có mảng thâm tím, nhưng đáng mừng chính là tâm của bạn vĩnh viễn không tiếp xúc với mặt đất nên cũng sẽ không có những vết thâm tím.



Người chỉ cần là còn sống, cũng sẽ chậm rãi học được cách dửng dưng.



Mọi thứ đều là như thế.



Tôi lấy tư cách là cơ sở ngầm Y Y xếp vào bên người Đông Phương Cửu, đã ở bên người vị tân đế lăn lộn hơn mười ngày.



Mỗi ngày hầu hạ hắn mặc quần áo, làm bạn hắn ởNgự thư phòng phê tấu chương, hầu hạ hắn dùng cơm, khi hắn tắm rửa thì chà lưng cho hắn.



Tôi dần dần mà hòa vào công việc hàng ngày của một tiểu thái giám.



Tôi nhớ rõ ngày đầu tiên khi giúp tên ngốc Đông Phương Cửu kia mặc triều phục, tay chân luống cuống, cho dù tôi cúi đầu, cũng có thể cảm thấy từ đỉnh đầu ánh mắt bởi vì sốt ruột mà bất mãn của Phương Đông Cửu sắc bén chiếu thẳng xuống. Ánh mắt như thế trừ lần đầu tiên nhìn thấy tên ngốc kia thì cũng không được thấy qua nữa, ngẫm lại hai người chúng tôi từ quen thuộc nhất đã thành người xa lạ.



Nếu nói có chuyện gì làm cho tôi kiên trì sống cuộc sống của một bảo mẫu thấp hèn nhiều ngày như vậy, đó là lần đầu tiên hầu hạ hắn kỳ cọ tắm rửa – một vết thương do kiếm khép lại thành sẹo ở trên lưng trơn nhẵn của hắn rất chói mắt. Tên ngốc kia ở trong suối nước nóng chợp mắt, thỉnh thoảng ho khan một hai tiếng. Hắn vốn dĩ sẽ không như thế, thân thể tên ngốc kia khỏe mạnh đến mức làm cho người khác muốn nguyền rủa hắn đoản mệnh cũng khó. Nhưng bởi vì nhát kiếm kia tổn thương, đâm xuyên qua phổi nên tên ngốc này còn có tật ho khan. Tôi có đôi khi yên lặng nhìn chăm chú vào hắn, yên lặng mà suy nghĩ, lúc hắn hít ra thở vào có đau hay không? Giống như khi đưa tay sờ vào vết sẹo kia, có phải hay không vết sẹo so với nước nóng còn nóng hơn?



Tôi thiếu nợ hắn, nên tôi ở lại. Có điều cũng chỉ là làm cho lòng của mình cân bằng mà thôi.



Tôi thủy chung yêu nhất vĩnh viễn là bản thân.



Hơn nữa, trong khoảnh khắc khi tôi biết cái người từng lập lời thề với tôi trên đỉnh Phượng Lạc Sơn là người ‘đã không còn nữa’ ấy, tôi thậm chí có chút hân hoan. Không còn gánh nặng, tôi chẳng cần vì câu nói ‘Có được lời nàng, vĩnh viễn không quay lưng’ kia mà phải chịu bất cứ trách nhiệm nào, chẳng cần vì câu nói ‘Nàng phải sống, ta cũng vậy, sinh tử có nhau, không thích hợp hai ta’. Nhưng suốt ngày bất an, chỉ sợ cổ độc phát tác lần nữa rồi bỏ lại một người sống cô đơn trên thế giới này.



Mẹ kế tôi quả nhiên vô lương, quả thực ích kỉ đến mức người và thần cũng đều phẫn nộ, ha hả, trách không được ông trời cho tới bây giờ cũng không chiếu cố tôi. Cho tới bây giờ cũng chưa từng chiếu cố tôi.



Để tôi có một trái tim ương ngạnh mà lãnh khốc của người hiện đại, để tôi cảm thấy không cần một chút tình cảm, để tôi dần dần có thói quen này, thói quen dựng lên bình phong bảo hộ, mỗi ngày đều cao giọng hát, ‘tình cảm của người khác rất sâu đậm, của tôi rất hời hợt hời hợt’, nhưng sau đó, lại để cho tôi gặp được thứ gì đó có thể nổi điên mất đi lý trí, để tôi gặp được người có thể phát cuồng mà yêu, tình nguyện mãi mãi trong mộng, nhưng lại đạt được cái gì? Cho là trong giấc mộng điệp cảm thấy hạnh phúc nhưng khi tỉnh lại thì sao? Vì sao tôi đã ngừng ác mộng nhưng vẫn còn muốn dựa vào cảm giác gì đó gắng gượng chống đỡ?



Tôi đoán đời trước có lẽ tôi là thần tiên, đã có lúc đắc tội với các thần tiên khác, đời này bọn họ trả thù tập thể với tôi, muốn cuộc đời này của tôi lạnh lùng, vắng vẻ, bi thảm, thê lương, thảm thiết.



“Tiểu Lăng tử, ngươi chẳng lẽ không nhìn thấy tạp gia?”



Vừa ngầng đầu, đôi mắt đen mở lớn của Lưu Minh kia đã cách tôi không quá mười phân. Tôi sợ tới mức thiếu chút nữa cổ độc phát tác! NND có phải do của quý kia của ngài chưa được thiến sạch sẽ mà ngài thành một thái giám ác ôn, gương mặt méo mó, tâm lý vặn vẹo không?



Trong tâm thì mắng chửi, nhưng lại gục đầu xuống, thật cung kính nói: “Nô tài thỉnh an Lưu phó tổng quản! Nô tài sợ uy nghiêm của lão nhân gia ngài không dám ngẩng đầu, xin Lưu phó tổng quản thứ tội.”



Lưu Minh kia mặt béo phì run rẩy, cười thật làm cho người ta sợ hãi, cảm thấy vừa ý mà nói: “Hừ cũng là tiểu tử ngươi thức thời, ngươi phải biết rằng tiểu tiện tì Y Y kia có thể có bao nhiêu tài cán? Nếu không dựa vào là nô tài đương kim hoàng thượng nuôi trong nhà nàng có thể ngồi ở vị trí vốn dĩ của tạp gia? Hừ, thứ của tạp gia, tạp gia sớm muộn gì cũng phải đòi lại!”



Tôi cúi đầu im lặng không lên tiếng, trong lòng mắng hắn đồ lão thái giám không biết xấu hổ một vạn lần cộng với n lần!



“Hoàng thượng ở bên trong chứ?”



“Hồi bẩm Lưu phó tổng quản, hoàng thượng ở bên trong nghỉ ngơi, bảo bọn nô tài ở bên ngoài hầu hạ.”



“Ừ.”



“Ngài đây có việc gì quan trọng cần gặp bệ hạ?”



Lưu Minh khoát tay chặn lại “Ách, không có chuyện gì vội vàng, có điều là Uyển công chúa đến đây, tạp gia đến đây muốn hỏi hoàng thượng tiệc rượu đêm nay bố trí ở nơi nào.” Cuối cùng, hắn lại có thâm ý nhìn tôi liếc mắt một cái, kéo gần khoảng cách, tận lực đè thấp giọng nói:“Người ta chính là hoàng hậu của Đại Lương ta, ha hả, cũng không dám chậm trễ lâu!”



Kháo! Tôi nhịn không được trong lòng bật ra câu thô tục. Thật sự mỗi chữ đều là trút hết tức giận.



Tôi đối với Lưu Minh ngoài cười nhưng trong không cười cho có lệ một chút, lão gia hỏa kia diễu võ dương oai khoe khoang xong bỏ đi, đi theo sau là tám tiểu thái giám hầu cận, tình cảnh kia người không biết còn tưởng rằng hắn là nương nương cũng nên. Tôi thật muốn đem hắn đè ra mặt đất, hung hăng đánh vào cái mặt béo phì của hắn.



Mộ Dung Uyển đến đây. Tôi biết cuối cùng cũng phải gặp lại Uyển nhi em gái tốt của tôi.



Y Y nói Mộ Dung Uyển đem Đông Phương Cửu về, Mộ Dung Uyển vẫn luôn chiếu cố Đông Phương Cửu khi hôn mê, Đông Phương Cửu tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy là Mộ Dung Uyển, người bây giờ Đông Phương Cửu tín nhiệm nhất cũng là Mộ Dung Uyển.



Chính là Y Y thật tốt, lạicố ý nói cho tôi biết, tôi cũng vì vậy hiểu được. Không ai nhớ rằng vì một người như tôi làm hại chủ tử của họ suýt đến Diêm Vương phủ làm khách giống như mọi người bàn tán, có người đã quên tôi, cũng không ai nhắc đến tôi.



Y Y nói cô ấy muốn cùng Đông Phương Cửu nói chuyện, nhưng Khanh Trần nói với tình trạng thân thể hiện tại của Đông Phương Cửu vẫn không nên trình lên thì tốt hơn, tôi đối với điều này cũng hoàn toàn đồng ý.



Trên đời mọi người đều nói cho bạn biết rằng bạn đã từng rất yêu một người, vậy bạn sẽ yêu người đó?



Nếu tên ngốc kia đã chết, tôi cần gì phải cưỡng cầu hắn cái gọi là tình yêu chứ?



“Tiểu Lăng Tử.” Một tiếng gọi khẽ trong Ngự thư phòng truyền đến.



Tên ngốc kia gọi tôi thanh âm càng ngày càng... nhỏ hơn a! Hắn cũng không phải hao phí khí lực gì, lỗ tai của tôi đây cũng không phải rất dài, mỗi ngày đều phải dựng thẳng lên để nghe! Thật muốn đánh cho tên ngốc kia một trận! Hừ! Cái tên ngốc chết tiệt mi có dũng khí thì cả đời đừng khôi phục trí nhớ, bằng không bà đây cho mi biết được, cái gì gọi là mẹ kế báo thù hoàn trả chính xác mười vạn lần!



“Vạn tuế gia ngài có muốn dùng chút điểm tâm trước không, hay nô tài tiếp tục mài mực cho ngài?”



Tôi thật chân chó bưng lên một ly trà cho tên ngốc kia súc miệng, lấy một bộ quần áo cho hắn mặc.



“Trẫm không đói bụng, tiếp tục mài mực đi.”



“Vâng.”Cung kính đứng ở một bên bàn, tôi bắt đầu tiến hành việc ‘con lừa đẩy cối xay’. Tôi nghiêm túc tin tưởng việc này tuyệt đối cứu sống cánh tay gầy!



Thời gian nửa ly trà trôi qua, tên ngốc này lại bắt đầu ngẩn người.



Có đôi khi tôi không thể không nghĩ tên ngốc này có phải nhớ được cái gì hay không, bởi vì thỉnh thoảng hắn lại trộm nhìn hai mắt tôi, sau đó chân mày nhíu lại, sau đó lại không biết tại sao phát ngốc trong chốc lát. Hắn cho rằng tôi không phát hiện ra, không biết rằng ánh mắt của tôi không rời khỏi hắn, hắn nhìn trộm tôi dù là nửa lần đều có thể bị tôi vừa vặn bắt được.



“Vạn tuế....” Tôi nhẹ giọng gọi hắn, “Bệ hạ?”



“Sao, sao?”



Hắn hoàn hồn nhìn về phía tôi, tôi vội vàng cười cười nịnh nọt, tìm cái lí do thoái thác hỏi hắn: “Trà đã lạnh, nô tì đi đến Ngự thiện phòng lấy cho ngài bát cháo nóng cho ngài ấm áp dạ dày nhé?”



Tên ngốc kia không nói lời nào, mím đôi môi xinh đẹp, cặp mắt phượng kia nhìn chòng chọc làm tôi không được tự nhiên, không còn cách nào tôi chỉ có thể giả bộ ho khan hai tiếng.



“Cảm lạnh sao?”Lúc này cái tên ngốc kia lại mở miệng vàng.



Tôi vội lắc đầu xua tay, “Không, không có, nô tài.... nô tài....” Tôi nào dám thừa nhận a, thừa nhận, liền bị đuổi đi! Ai lại lưu cái vi khuẩn gây bệnh bên người hoàng đế chứ. Chỉ là tôi nhất thời không tìm được cớ liền ho khan, gấp đến độ tôi lập tức liền đổ mồ hôi.



“Không cảm lạnh là tốt rồi.” Phương Đông Cửu không chút để ý đem ánh mắt trên người tôi thu hồi, thản nhiên buông một câu nữa:“Trẫm cảm thấy cung nhân, thái giám các ngươi xiêm y quá mỏng, làm sao có thể chống lại cái lạnh, không bằng trẫm ban thưởng cho ngươi kiện áo bào tốt xấu gì cũng dày hơn so với cái trên người ngươi.”



Tôi sững sờ nhìn hắn nói không ra lời.



Tôi nên cười hay nên cười to đây? Hắn đây là ban thưởng tôi làm nô tài được việc, hay vẫn là đối với khuôn mặt tôi lộ ra một tia trí nhớ mà quan tâm?



Nhớ tới cái gì đó, tôi vội lui ra phía sau hai bước chẩn bị quỳ xuống tạ ơn, không nghĩ đến lại được một đôi bàn tay ấm áp nâng lên.



Ngửa đầu thấy đó là cặp mắt phượng kia, tôi ngưng mắt cười yếu ớt, ánh mắt như vậy của hắn tôi đã từng mỗi ngày có thể nhìn đến vô số lần, khi đó, không biết nó thật đáng giá quý trọng.



Lâu ngày như vậy, giờ khắc này, trong lòng tôi có chút chịu không nổi. Cánh tay trái âm ỉ đau đớn làm cho thần trí tôi thanh tỉnh.



“Về sau không có người ngoài ở đây, ngươi không cần quỳ trước trẫm.” Tên ngốc kia nở nụ cười.



Hắn xưng mình là ‘trẫm’, tôi đây chính là nô tài, ngay cả quan lại cũng không được tính.



Tôi cũng cười, nhưng ở trong lòng, so với khóc, cười còn khó coi hơn.



“Tạ bệ hạ ân điển.” Tôi nói.



Trong lúc nhất thời tôi không có trưng ra nụ cười dối trá ninh nọt kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK