Mục lục
CHỈ CẦN CÓ TIỀN, TA YÊU!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quyển 2 - Chương 116: Đệ nhất mỹ nhân, danh bất hư truyền




Edit: DuDu



Chỉnh sửa: Maroon



Cho dù bọn cường đạo cực kì đau lòng, cho dù trong mắt chúng vẫn còn ôm nỗi oán hận, nhưng vẫn phải cam chịu nghe theo lời của Trầm lão đại đưa ta cùng hai vị tiểu mỹ nhân vào “động phòng”.



Vào đến cửa, ta xoay người, hai tay chắn ngang khung cửa, ngăn bọn cường đạo ở bên ngoài, dương dương tự đắc nói: “Các huynh đệ không cần đưa tiễn nữa, đây gọi là ‘đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng’ (xuân tiêu khổ đoản), ngày mai chúng ta lại trò chuyện!~~~”



Còn chưa dứt lời, một câu “đêm xuân” làm ánh mắt mấy tên kia từ ghen ghét đố kị chuyển sang điên cuồng, chỉ mong được xẻo thịt lột da ta ngay tức khắc……



“Tụ tập trước cửa phòng quân sư làm gì?! Tất cả trở về!”



Cho đến khi Trầm lão đại từ xa quát lên một câu, mấy tên gia hỏa kia mới cuốn xéo. Ta cười nhạt với hắn, tỏ vẻ biết ơn, hắn cũng gật đầu cười với ta, ung dung xoay người, tự giác biến đi.



Giờ thì có thể thở phào được rồi.



Vội vàng đóng chặt cửa, quay đầu phân phó Vô Cầu: “Mau cởi dây thừng trên người bọn họ ra!”



Tiểu Vô Cầu “o`” một tiếng bắt tay vào “làm việc”, ta cũng chạy vội tới bên cạnh vị tuyệt thế mĩ nhân kia, cởi trói cho nàng, lại không lường được ngay khi ta vừa tháo được sợi dây thừng kia, còn chưa kịp lấy miếng vải nhét trong miệng tiểu mĩ nhân ra, chẳng hiểu sao thắt lưng của lão nương đột nhiên bị một sức mạnh ác liệt tấn công.



“Úi……” Ôm lấy thắt lưng, ta nhăn mặt nhìn kẻ đầu sỏ, “Cô nương, ngươi làm gì vậy?!” NND, lão nương cứu ngươi, ngươi còn lấy oán trả ơn muốn giết chết ta! Ông trời sao lần nào cũng chống lại ta hết vậy?! Lẽ nào làm người gian xảo một chút thì phải chịu vậy sao?!



Vô Cầu giận điên lên, một tay xoa xoa mát-xa thắt lưng cho ta, tay kia chỉ thẳng vào nữ tử ngoan độc dám đánh lén lão nương, hung hãn nói: “Ngươi dám làm vậy sao?! Sư phụ ta sẽ không tha cho ngươi! Thầy sẽ hạ độc làm cho mặt ngươi chi chít mụn mủ tanh tưởi, mùi hôi thối khắm khú khiến mọi người cách xa mười dặm mà ngửi được cũng thấy buồn nôn, ai nấy đều trốn tránh ngươi như rắn rết! Ngươi sẽ bị người gặp người đánh, chính bản thân ngươi cũng thẹn đến nỗi không dám soi gương! Ngươi sẽ bị hình dạng chính mình hù chết!”



Ngay cả ta nghe mà cũng rợn tóc gáy, thằng nhỏ Vô Cầu này thật là ngoan độc!



Tiểu mỹ nữ kia tuy trong lòng sợ hãi cực độ nhưng ngoài miệng cũng không chịu thiệt, đấu khẩu với Vô Cầu: “Cả ngươi cùng tên sư phụ của người đều không phải người tốt lành gì! Đều là dâm tặc! Các ngươi muốn…… muốn……” Nhìn sang tuyệt thế đại mỹ nữ, lại nhìn sang chúng ta ánh mắt càng thêm phẫn nộ, duỗi cánh tay trực tiếp chỉ thẳng vào mặt ta, hung hăng nói, “Nhất là ngươi, tên dâm tặc đầu lĩnh này, còn muốn khinh bạc cợt nhả tam…… tiểu thư nhà ta!”



Thật oan uổng cho ta mà.



Bất đắc dĩ về nhìn tiểu mỹ nữ kiêu ngạo mặt hếch lên trời kia một cái, thở dài định bụng giải thích cho nàng ta một chút cái gì gọi là “Anh hùng cứu mỹ nhân”, kết quả, đại mỹ nữ đẹp đến trời long đất lở kia khoan thai mở miệng.



Tuyệt thế mỹ nữ ngưng mắt mỉm cười, khẽ cúi chào ta, rất lễ độ nói: “Ơn cứu mạng của Ma y đại nhân, tiểu nữ tử Mộ Dung Uyển sẽ ghi nhớ suốt đời.”



Giọng nói nàng tựa ánh nắng đầu xuân sưởi ấm lòng người, nhất cử nhất động trong lúc lơ đãng của nàng đem giọng nói, mỹ mạo, tài hoa thể kết hợp một cách tự nhiên trên người nàng.



Mộ Dung Uyển? Cái tên này êm tai thiệt! Một tuyệt thế mỹ nữ như vậy phải xứng với một cái tên xuất trần thoát tục!



Một giây sau, hai tiếng “Ah –” cùng đồng thời bật ra.



“Trời ơi! Tam tiểu thư người…… người làm sao?!” Tiểu mỹ nữ vừa nãy đá vào hông ta một cước hai mắt trợn tròn, không thể tin nổi nhìn tuyệt thế mỹ nhân Mộ Dung Uyển.



“A! Ngươi là –” Ta vừa mới há miệng, hai con ngươi cũng đột ngột trừng lớn, dùng khẩu hình hỏi, “Thương mân Tam công chúa?!”



Mộ Dung Uyển không đếm xỉa đến tiểu mỹ nữ đang vạn phần sửng sốt kia, thản nhiên cười với ta, khẽ gật đầu.



Tiểu Vô Cầu quá choáng váng, vội vàng túm lấy tay áo ta, vẫn trừng mắt nhìn tiểu mỹ nữ nó cho là không biết tốt xấu kia.



Ta gỡ tay Vô Cầu ra, thân mình xiêu vẹo đi tới ngồi xuống giường, nhỏ giọng nói với Vô Cầu: “Vô Cầu, chú ý hành động của ngươi, đường đường là nam tử hán đại trượng phu sao có thể cùng mỹ nữ so bì tị nạnh, còn không xin lỗi người ta.”



Vô Cầu ngây người, liếc mắt nhìn ta, ta còn tưởng nó sẽ thà chết không theo, không thể tin nổi nó lại khom người với nữ tử kia, coi như khách sáo nói một câu “Xin lỗi!”



Mộ Dung Uyển mỉm cười với ta, lại hướng về người đang bĩu môi không chịu lên tiếng trả lời, giọng nói mang theo ba phần nghiêm khắc mắng: “Tiểu Nhị, mau nhận lỗi với Ma y đại nhân! Còn cả cao đồ của ma y đại nhân nữa! Nhanh lên!”



Cô gái tên Tiểu Nhị miệng méo xệch, ánh mắt vẫn mang theo vài phần lửa giận trừng trừng nhìn ta, vài giây sau, không tình nguyện cúi người, nói với tốc độ cực nhanh: “Tiểu Nhị xin chịu tội với Ma y đại nhân!Mong ma y đại nhân tha thứ!” Tiếp theo, mũi chân vừa chuyển, ngay cả mí mắt cũng không thèm ngước lên, nói với Vô Cầu: “Xin lỗi!” Vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi.



Tiểu Vô Cầu liếc mắt nhìn nàng một cái, cũng không thèm lên tiếng trả lời. Ta tức cười nhìn Vô Cầu một cái, thật là trẻ con. Tay lại xoa xoa lưng, Tiểu Nhị kia chắc chắn có luyện võ công, đá ta thiếu chút nữa đau đến ngất xỉu, còn không kịp thét lên một tiếng giảm đau nữa chứ!



Vô Cầu rất tự nhiên tiến đến cạnh, khom người kéo tay ta ra, đưa bàn tay nhỏ của nó vào thế chỗ mát-xa nhè nhẹ. Không hiểu sao, ta càng xoa càng đau, nó càng xoa ta càng thoải mái.



“Cho dù tỷ có xoa gẫy thắt lưng cũng chẳng khá hơn được!” Vô Cầu thì thầm vào tai, ta dùng dư quang vừa cười vừa lườm nó một cái.



“Ngồi đi.” Ta khách khí nói với “thiên hạ đệ nhất mỹ nhân” thanh nhã kia, đệ nhất mỹ nhân Mộ Dung Uyển nhìn quanh căn phòng một lượt, ung dung tiến đến một cái ghế gỗ coi như sạch sẽ, thật sự là bộ bộ sinh tư. Tiểu Nhị bước nhanh đến, từ trong ngực lấy ra một chiếc khăn lụa lau lau chiếc ghế, cung kính nói với Mộ Dung Uyển: “Tam công chúa, ngồi được rồi.” Mộ Dung Uyển khẽ gật đầu, ưu nhã ngồi xuống.



Ta nhìn một màn này âm thầm cảm thán, cái này mới gọi là công chúa! Đây mới là công chúa chính gốc trăm phần trăm! Ngẫm lại Lăng mẹ kế ta vốn là một trạch nữ lôi thôi, cho dù xuyên không thành công chúa, cũng là vào vai vạn người căm thù, chẳng có được nửa phần điệu bộ sang trọng được như người ta thân là công chúa từ trong trứng nước?! Từ cách nói chuyện đến dáng đi, một cái nhấc tay đến cúi đầu, người ta gọi là phong tình, ta bị kêu là phong khiếu! (gió rít)



Ta như người trên cung trăng, mãi đến khi cảm thấy có ánh mắt nhìn chằm chặp vào mặt, ta mới cuống quít hoàn hồn, rốt cuộc thấy Mộ Dung Uyển cười khẽ, ta cũng chỉ cười xấu hổ đáp lại nàng.



“Không biết Ma y đại nhân vì sao không dùng diện mạo thực sự để gặp người?” Mộ Dung Uyển từ từ mở miệng, giọng tựa thiên tiên.



Ta nở nụ cười, tháo nút mảnh vải trắng che mặt. Mảnh vải kia trên thực tế là……“Khăn mặt”…… của ta. Ta lúc ấy cũng không tìm thấy đồ vật nào khác thích hợp hơn để che mặt, lại không muốn xé quần áo, buộc lòng phải lấy khăn mặt dùng đỡ, bây giờ lại bị Mộ Dung Uyển hỏi như vậy, nhất thời cảm thấy khuôn mặt nóng ran.



Một tiếng hít lạnh rất nhỏ, nhưng rõ ràng mang theo chút sợ hãi.



Một nụ cười tương đối bình thường, nhưng đôi mắt lại lóe lên chút kinh ngạc.



“Tỷ ngu ngốc à?! Sao có thể để bọn họ nhìn thấy khuôn mặt tỷ?!” Nhóc Vô Cầu bất mãn thấp giọng hỏi, lực mát xa tay cũng theo đó mạnh lên, hại ta đau quá không thể không nhe răng trợn mắt kêu “ui da” một tiếng.



Ta giơ tay đánh lên bàn tay lén lút làm chuyện xấu của nó, quay khuôn mặt trắng bệch ngượng ngùng cười cười với Mộ Dung Uyển, nói: “Ta không muốn bọn cường đạo kia thấy khuôn mặt của ta, sợ bọn chúng sau này sẽ trả thù, ha ha.”



Mộ Dung Uyển cười nói: “Ma y thật dí dỏm.”



Tiểu Nhị khuôn mặt đỏ bừng, nhỏ giọng mắng một câu: “Đúng là đồ nhát gan.” Nhưng cũng không có nửa điểm nhục mạ.



Ta cũng cười cười chuyển đề tài, hỏi: “Tam công chúa vì sao bị cường đạo bắt vậy?” Ngươi không ngoan ngoãn ở trong thâm cung, sao lại chạy ra bên ngoài nguy hiểm này? Nếu không phải gặp được ta, thực sự mất đi danh tiết, về sau ngươi sao có thể sống trong cái xã hội phong kiến này?!



Ta một mặt khách khí hỏi nguyên nhân, một mặt trong lòng âm thầm trách nàng không hiểu chuyện.



Mộ Dung Uyển thần sắc buồn bã, Tiểu Nhị căm giận mở miệng: “Lão già Đông Phương Tấn kia không biết xấu hổ đến gặp Đại vương chúng ta cầu hôn, vọng tưởng bắt Tam công chúa của chúng ta gả cho hắn! Tam công chúa chúng ta là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân sao có thể gả cho một lão già háo sắc?! Cho nên……”



Mộ Dung Uyển ngăn Tiểu Nhị không lải nhải nữa, hờ hững cười, vài phần chua sót nói: “Vì thế, ta đã định đi nhờ cậy…… người trong lòng mình, nào ngờ chưa đến nơi lại bị bọn sơn tặc cản lại, ta trốn ra khỏi cung, sao dám đánh trống khua chiêng mang theo mấu tên thị vệ, những người đi theo đều là người hầu thân cận của ta, đáng tiếc bọn họ đều vì ta mà……”



Ta ngây người giật mình một giây, sau đó lập tức trấn an nàng: “Người đã chết không thể sống lại, huống hồ, bọn họ tuyệt đối không muốn công chúa đau buồn, Tam công chúa gắng nén bi thương a.”



Ánh mắt Mộ Dung Uyển nhìn ta càng thêm ôn nhu, bên trong còn có một loại có thể gọi là ý cười hàm xúc, ta chỉ cho rằng già rồi mắt hoa, mắt mũi kèm nhèm, cũng không suy nghĩ nhiều.



Tiểu Nhị cười ngọt ngào nhìn ta, thanh âm trong trẻo truyền tới.



“Ma y ngươi coi như biết nói chuyện!”



Ta dở khóc dở cười với cô bé Tiểu Nhị này, dù sao ta cũng không thể nói cám ơn ngươi đã khen ta! Cho dù nàng thực sự có vẻ khen ta, thì ta cũng cảm thấy là lạ, chỉ có thể nói nàng ta không thích khen ngợi người khác.



Ta ho khan một tiếng che đậy, cách một hồi mới mở miệng thương lượng: “Chờ đêm khuya, bọn cường đạo đã ngủ hết, ta sẽ mang mọi người trốn xuống núi, bây giờ cứ chợp mắt một chút, giữ gìn thể lực!”



Mộ Dung Uyển cảm kích cười với ta, nhưng Tiểu Nhị không chịu để yên.



“Tam công chúa nhà ta thân thể thiên kim sao có thể ngủ cùng một phòng với loại sơn dã đại phu như ngươi?!”



Không đợi ta đáp lời, Tiểu Vô Cầu đã cãi lại: “Sư phụ nhà ta là Ma y người người kính ngưỡng, người người sợ hãi! Quan to hiển quý mỗi ngày đến Ma y quán cầu sư phụ ta chẩn trị còn nhiều hơn cả bách tính của Thương Mân tiểu quốc các ngươi! Sư phụ ta có lòng tốt, không chê công chúa nhà ngươi, ngươi lại còn không biết điều!”



Cái miệng nhỏ nhắn của Vô Cầu bô la bô lô một hồi, càng nói càng hăng, ta can cũng không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiểu Nhị mặt tức giận như trái cà tím. Bất quá, nói thật, đúng là hả giận, hắc hắc.



Xem ra mẹ kế bất lương ta đây quả thật không chịu nổi một chút khi dễ nào, ha ha ha ha.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK