CHƯƠNG 106: TRONG ĐÓ CHỈ CÓ MÌNH CÔ
"Ông bà đã đồng ý chuyện của tôi và Mông Mông rồi, còn người kia có đồng ý hay không trước giờ tôi vẫn không quan tâm, còn cửa nhà họ Đường cô ấy không cần vào, mà vì tôi sẽ đi ra!"
Đường Nại nhìn La Vu Duyệt, không nhượng bộ chút nào, càng không cho La Vu Duyệt có bất kỳ cơ hội để tranh thủ.
Mông Mông là của anh, chỉ thuộc về anh, không thể chia sẻ với bất kỳ người đàn ông nào được!
Trong lòng La Vu Duyệt chấn động, trước giờ anh ta không hề biết hóa ra Đường Nại lại để ý đến người phụ nữ kia nhiều như vậy.
Anh ta cũng kinh ngạc không thôi trước câu nói đó.
Cửa nhà họ Đường không cần cô đi vào mà tôi sẽ tự đi ra!
Tình cảm phải sâu đậm như thế nào mới khiến cho Đường Nại nói ra một câu như vậy, Đường Nại là người lạnh lùng nhất trong mấy người bọn họ, nhưng càng là người như vậy, khi gặp chân tình lại trở nên đáng sợ, kinh khủng nhất.
Mà lúc này đây, Đường Nại lại chính là như vậy, tình cảm sâu nặng dành cho người phụ nữ kia khiến trong lòng La Vu Duyệt như đau nhói, cảm giác đau ê ẩm, vừa nghĩ tới cảnh người phụ nữ kia và Đường Nại, lòng anh ta lại không kìm được chua xót.
Rõ ràng là một người phụ nữ lẳng lơ như thế, vì sao anh ta cũng giống như Đường Nại, đều trúng độc của cô ta.
Đường Nại nhìn thấy hết vẻ mặt của La Vu Duyệt, trong đôi con ngươi lạnh lẽo u ám tản ra thứ ánh sáng lạnh lùng nguy hiểm, nhìn La Vu Duyệt.
"Đường Nại, rốt cuộc cô ta có gì tốt kia chứ, có bao nhiêu người phụ nữ tốt hơn cô ta mà, vì sao lại cứ cố tình phải chọn cô ta, cô ta không xứng với thân phận của cậu, không xứng với gia thế và bối cảnh của cậu, cô ta còn dây dưa không rõ với những người đàn ông khác, không đáng để cậu yêu đâu!"
La Vu Duyệt không biết mình bị lên cơn gì, đột nhiên anh ta nổi giận gầm lên điên cuồng. Sắc mặt của Đường Nại âm trầm hơn một chút, lạnh lùng nhìn La Vu Duyệt, cảm giác nguy hiểm nghẹt thở toát ra.
Bóng dáng cao lớn ngồi dậy từ trên ghế sofa, nhìn về phía La Vu Duyệt, anh gằn từng câu từng chữ chế giễu nói:
"Cô ấy không xứng với thân phận của tôi, vậy thì tôi tự hạ giá mình xuống để cô ấy có tư cách đứng ở bên cạnh tôi, cô ấy dây dưa không rõ với những người đàn ông khác, tôi đồng ý đợi, trên đời này có rất nhiều phụ nữ hơn cô ấy, nhưng Đường Nại mặc lại chỉ cần cô ấy, cả đời này cũng chỉ cần cô ấy!"
"Rầm" một tiếng, cơ thể cao lớn của La Vu Duyệt bỗng nhiên ngã xuống, anh ta chán nản ngã ngồi vào ghế sofa sau lưng, sững sờ nhìn Đường Nại, thậm chí anh còn thấy được sự trào phúng và lạnh lẽo trong mắt của anh ta.
Một giây sau, La Vu Duyệt nghe được giọng nói mang theo ý cảnh cáo của Đường Nại vang lên bên tai.
"Tôi đã cảnh cáo cậu không được có bất kỳ tâm tư nào với cô ấy rồi cơ mà, cô ấy là người phụ nữ của Đường Nại tôi, cả đời này đều vậy, dù trong lòng cô ấy có tôi hay không, tôi cũng không để cho cô ấy rời đi, vì thế, dẹp ý định của cậu đi, cô ấy không thích hợp với cậu.
Nếu không phải cậu là anh em lớn lên với tôi từ bé đến lớn, chỉ với ý định của cậu với cô ấy thôi, tôi cũng sẽ giết cậu không do dự!"
Đường Nại lạnh lùng mở miệng, giọng nói buốt giá lọt vào tai khiến La Vu Duyệt bất giác run lên, anh ta tin rằng Đường Nại có thể giết mình, bởi vì anh ta thấy tia sát ý lạnh lùng và tàn nhẫn, mang theo đầy cảnh cáo!
Thật ra ngay cả La Vu Duyệt cũng rất kinh ngạc về tình cảm đặc biệt mà mình dành cho Mông Chỉ Nghi, rõ ràng là một người phụ nữ không chấp nhận nổi, lẳng lơ là thế, dây dưa với nhiều đàn ông như vậy, anh ta cũng phỉ nhổ khinh bỉ cô, nhưng rồi lại cứ thế động lòng.
Đột nhiên, anh ta cầm ly rượu trên bàn lên uống cạn.
Mùi cay nồng vào cổ họng, cuối cùng cũng khiến cho cơ thể kích động bình tĩnh lại.
Bầu không khí trong phòng nhất thời trở nên kỳ lạ và lạnh lùng nghiêm túc khó lường, Lâm Viên Dịch mơ màng nhìn Đường Nại rồi lại nhìn La Vu Duyệt, nghe họ nói xong anh ta cũng loáng thoáng hiểu ra.
Không ngờ hai người này lại cãi nhau vì một người phụ nữ.
Mà người phụ nữ kia, trùng hợp lại là người trong lòng Đường đại thiếu, tuy nhiên Vu Duyệt cũng để ý, cho nên hai người mới cãi nhau.
Mặc dù không hiểu rõ ràng, nhưng Lâm Viên Dịch cũng cảm thấy hứng thú với người có thể khiến cho một cậu chủ cả đệ nhất kinh đô và đệ nhất công tử nhà giàu cùng để ý, ánh mắt lạnh lùng nhướn lên, đột nhiên anh ta lại thấy tò mò hẳn.
"Xem ra cô gái kia rất quyến rũ mới có thể khiến cho hai cậu quan tâm, tôi cũng thấy hứng thú, hay là hẹn ra cho tôi nhìn thử!"
Lâm Viên Dịch ngả ngớn cười, khuôn mặt mang theo nụ cười chế nhạo nhìn về phía Đường Nại. "Câm miệng!"
"Câm miệng!"
Vừa dứt lời, cả hai giọng nói cùng rống về phía Lâm Viên Dịch, tất cả đều khác thường như thế, ngay cả tốc độ nói và âm lượng cũng không chênh lệch là bao, khiến cho Lâm Viên Dịch sững sờ.
"Hai người cũng ăn ý quá!"
Lâm Viên Dịch kinh ngạc nhưng ý cười trên mặt càng rõ hơn, anh càng tò mò về người phụ nữ mình chưa từng gặp mặt, người có thể khiến cho hai người đàn ông này sốt sắng đến thế quả là hiếm gặp.
Đường Nại và La Vu Duyệt liếc nhìn nhau, đôi mắt thâm thúy và i ám của Đường Nại ngập tràn vẻ nguy hiểm, mà La Vu Duyệt lại tránh ánh mắt của anh, khuôn mặt có phần lúng túng.
"Cô ấy là hoa có chủ rồi, cậu bỏ ý định trong lòng đi!"
Đường Nại chuyển ánh nhìn từ La Vu Duyệt sang nhìn Lâm Viên Dịch, mở lời mang theo mấy phần cảnh cáo.
Nghe Đường Nại nhắc đến bốn chữ "hoa đã có chủ", trong lòng La Vu Duyệt lại càng buồn rầu đau xót, anh ta nhíu mày.
"Hẹp hòi!"
Lâm Viên Dịch trừng mắt nhìn Đường Nại một cái, vẻ mặt không mất hứng chút nào, anh ta cầm ly rượu lên nói: "Nào nào nào, lại đây, hai người đừng trợn mắt nữa, chê mắt chưa đủ to à, uống rượu nào!"
Đường Nại và La Vu Duyệt liếc nhìn nhau, cùng lấy ly rượu trên bàn, ba người cạn chén.
Mông Chỉ Nghi nhìn ảnh trên màn hình máy tính, đôi mắt lạnh lùng trong trẻo toát lên vẻ tàn nhẫn khát máu, cười gằn.
"Giá cổ phiếu của nhà họ Cơ đã giảm gần đủ rồi, Sách Hương nói cần khoảng hai ngày nữa, hai ngày sau tập đoàn Cơ thị sẽ trở thành dĩ vãng, nhà họ Cơ cũng không gây ra được sóng lớn gì nữa rồi!
Đông Phương Thế Kiêu nhìn Mông Chỉ Nghi, lướt qua các số liệu mà Sách Hương gửi tới trên màn hình.
"Cũng chưa chắc, không phải còn nhà họ Thiệu nữa hay sao?"
Mông Chỉ Nghi lạnh lùng nói, khóe môi cong lên, trong giọng nói ẩn chứa vẻ châm chọc, nhạo báng.
"Cô nói nhà họ Cơ muốn nhờ nhà họ Thiệu giúp đỡ à?" Đông Phương Thế Kiêu nhíu mày: "Nhưng dù nhà họ Cơ có nhờ đi chăng nữa, nhà họ Thiệu phải chi nhiều tiền mặt như vậy để cứu tập đoàn Cơ thị chỉ e là không kịp, dù sao vị trí của tập đoàn Cơ thị bây giờ vô cùng nguy hiểm!"
"Nhất định nhà họ Thiệu sẽ cứu, cái đó gọi là thỏ khôn chết chó săn hầm, nhà họ Cơ sẽ không để mình chết một mình, nhất định họ sẽ cho Cơ Tích Vy đi tìm Thiệu Vĩnh Khiêm, dù Thiệu Vĩnh Khiêm có tình cảm hay là thân phận vị hôn phu và trách nhiệm thì nhất định anh ta sẽ đồng ý, nhưng nhà họ Thiệu không bỏ tiền ra nổi, cho nên Thiệu Vĩnh Khiêm sẽ đi tìm Nam Cung Hướng!"
Mông Chỉ Nghi cau mày, lạnh lùng phân tích.