CHƯƠNG 151: Ơ, TÊN ẺO LẢ, THẬT TRÙNG HỢP
Mỗi người trong số họ đều là thiếu gia giàu có và quyền lực ở Kinh Đô, sự rèn luyện thời thơ ấu đã khiến bọn họ dưỡng thành một cổ khí chất cao quý, ngay cả khi họ đang ngồi cũng mang đến cảm giác cao quý hơn người ta một bậc.
Nhưng người phụ nữ trước mặt nghe nói chỉ là một người bình thường, khí chất cao quý, lãnh đạm tỏa ra từ trong ra ngoài lại đặc biệt thu hút người khác, hơn nữa còn rất hào phóng, không vì thân phận của bọn họ mà tỏ ra ham muốn.
Không thể không nói, người phụ nữ này, là bảo vật!
Quan sát xong Mông Chỉ Nghi, Lâm Viên Dịch dẫn đầu lên tiếng trước, anh lịch sự nói.
"Chào chị dâu, tôi là Lâm Viên Dịch, anh hai của Tiểu Văn Tử, sau này cô có thể gọi tôi là Văn Dịch!"
“Chào anh!”
Mông Chỉ Nghi lạnh lùng gật đầu một cái, nhưng vẻ mặt khi nhìn những người bạn của Đường Nại đã nhu hòa hơn một chút.
"Chào chị dâu, tôi là Lệ Vỹ Văn, mới từ nước ngoài trở về!"
Lệ Vỹ Văn thu lại dáng vẻ không đứng đắn của mình, nghiêm túc chào Mông Chỉ Nghi.
“Bác sĩ?”
Nhìn Lệ Vỹ Văn, Mông Chỉ Nghi liền nhíu mày, lạnh lùng phun ra mấy chữ.
Lệ Vỹ Văn nghe thấy lời nói của Mông Chỉ Nghi thì giật mình, có chút sững sờ nhìn Mông Chỉ Nghi, ngay cả những người khác, bao gồm cả Đường Nại cũng đổ dồn ánh mắt ngạc nhiên về phía Mông Chỉ Nghi.
Thấy mọi người đang nhìn mình như vậy, Mông Chỉ Nghi không khỏi nhíu mày, có chút không hiểu nhướng mắt nhìn Đường Nại hỏi.
"Sao thế, sao bọn họ lại có biểu hiện này?"
Mông Chỉ Nghi cảm thấy rất khó hiểu.
"Chị dâu, trời ạ, sao chị biết tôi là bác sĩ? Chị đoán thật chính xác!"
Sau khi thoáng ngạc nhiên xong, Lệ Vỹ Văn mới hồi thần trở lại.
“Không phải tôi đoán!” Mông Chỉ Nghi nhìn Lệ Vỹ Văn.
“Không phải đoán, vậy thì làm sao chị biết tôi là bác sĩ?” Lệ Vỹ Văn càng thêm tò mò, ngay cả mấy người Lâm Viên Dịch và Lâm Viên Chấn cũng đều rối rít kinh ngạc nhìn Mông Chỉ Nghi, trong mắt có chút kinh ngạc.
"Mùi thuốc khử trùng thoang thoảng trên người cậu!"
Mông Chỉ Nghi lạnh nhạt nói, cô cho rằng do trước kia thường xuyên ở cùng Ryan nên đặc biệt mẫn cảm với mùi thuốc khử trùng.
Mông Chỉ Nghi nói ra càng khiến mấy người bọn họ tò mò hơn, vẻ mặt Lệ Vỹ Văn không khỏi ngạc nhiên, trên người anh ta có mùi thuốc khử trùng thoang thoảng, nhưng mùi rất nhạt, cơ bản là không ngửi ra được. Cô dâu nhỏ của Đường Nại đã ngửi được mùi thuốc khử trùng còn không nói đi, còn dùng điều này để chứng minh anh ta là bác sĩ.
Đáy mắt anh ta không khỏi có chút hứng thú nhìn Mông Chỉ Nghi.
"Có mùi thuốc khử trùng, có lẽ là vì tôi bị thương sao?"
Những người khác nghe thấy giọng nói của Lệ Vỹ Văn đều gật đầu, cảm thấy loại khả năng như vậy cũng có thể xảy ra, dù sao trên người bị thương cũng sẽ ngửi thấy mùi thuốc khử trùng.
Mông Chỉ Nghi không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm Lệ Vỹ Văn một hồi, sau đó tròng mắt rơi vào trên tay Lệ Vỹ Văn đang đặt trên bàn ăn.
Đường Nại thấy Mông Mông không lên tiếng, lại nghe thấy lời truy vấn của Lệ Vỹ Văn thì không khỏi nhíu mày, mặc dù trong lòng anh ấy cũng có chút tò mò về việc làm sao mà Mông Mông biết Vỹ Văn là bác sĩ, nhưng anh ấy nghe thấy sự truy vấn của Lệ Vỹ Văn, lại sợ Mông Mông bị gây khó dễ nên không khỏi khó chịu lên tiếng.
"Mông Mông, mặc kệ cậu ta đi, ngồi xuống ăn cơm nào!"
“Bởi vì tay của anh!”
Mông Chỉ Nghi cả người bất động, lạnh nhạt đứng ở đó, ánh mắt lạnh lùng trong trẻo của cô chuyển đến người Lệ Vỹ Văn, rơi vào trên mặt Lệ Vỹ Văn, ánh mắt sắc bén lạnh lùng như thể có thể nhìn thấu lòng người trong nháy mắt.
"Anh có một đôi tay của bác sĩ. Do cầm dao mổ trong thời gian dài cho nên ngón trỏ, ngón cái và ngón giữa của anh có vết chai rất nghiêm trọng!"
Khi Mông Chỉ Nghi nói xong, Lệ Vỹ Văn sửng sốt một chút, liếc mắt nhìn xuống bàn tay mình, bởi vì quanh năm cầm dao mổ cho nên ngón trỏ, ngón cái, ngón giữa chắc chắn sẽ có vết chai. Thật sự bị Mông Chỉ Nghi nói đúng rồi.
Trong lòng càng thêm kinh ngạc trước ánh mắt sắc bén và trực giác nhạy bén của người phụ nữ này, đáy lòng không nhịn được oán thầm, rốt cuộc Đường Nại đã tìm ở đâu ra một người phụ nữ lợi hại như vậy chứ, cô có chút không đơn giản!
Những người khác cũng nhìn vào tay Lệ Vỹ Văn, quả nhiên đúng như Mông Chỉ Nghi nói, trong lòng ngay lập tức đã hiểu ra.
"Chị dâu quả nhiên có nhãn lực!"
Lâm Viên Dịch nhìn bàn tay của Lệ Vỹ Văn, trong lòng không khỏi ngưỡng mộ cô vợ nhỏ của Đường Nại.
Qủa thật là có cái nhìn rất sâu sắc, ngay cả những người như họ lần đầu tiên gặp Lệ Vỹ Văn cũng không biết anh ta làm nghề gì.
“Không có gì, tôi có một người bạn thích y thuật, cho nên bình thường tôi cũng hiểu một ít về đặc trưng của bác sĩ!” Mông Chỉ Nghi nghe thấy lời Lâm Viên Dịch nói thì vẫn lạnh nhạt như cũ, trên mặt không có một chút kiêu ngạo, ngược lại rất bình tĩnh.
Nếu người khác nghe thấy lời nói của Mông Chỉ Nghi thì sẽ nghĩ rằng người phụ nữ này đang khiêm tốn, nhưng khí chất trên người Mông Chỉ Nghi khiến tất cả mọi người cảm thấy chuyện vốn dĩ nên như vậy.
"Chị dâu, chị thật sự rất lợi hại!"
Đường Vỹ Hạo thấy chị dâu nhà mình vậy mà lại đoán đúng thì càng vui mừng hơn, anh ta quyết định kể từ hôm nay chị dâu sẽ là thần tượng của mình.
Đường Nại dịu dàng nhìn Mông Chỉ Nghi, trong lòng hơi sững sờ, lực quan sát của Mông Mông nhà anh ấy lại lợi hại như vậy, vẻ mặt anh ấy dịu dàng, nhìn Mông Chỉ Nghi đầy cưng chiều và tình cảm.
Nhìn vẻ mặt dịu dàng của Đường Nại, tất cả mọi người trong phòng riêng, đặc biệt là Lâm Viên Dịch và Lệ Vỹ Văn, không khỏi khiếp sợ trong lòng.
Chậc chậc, quả thật là kỳ quan của thế giới, cái tên xấu xa luôn luôn lạnh lùng cũng sẽ có một mặt ôn nhu như vậy, thật là dọa chết bọn họ rồi.
Ánh mắt thâm độc và hung ác của La Vu Duyệt vẫn luôn nhìn chằm chằm Mông Chỉ Nghi, nhìn thấy vẻ u ám, lạnh lùng trên khuôn mặt cô, lại nhìn dáng vẻ dịu dàng của Đường Nại đối với cô càng khiến đáy lòng anh ta khó chịu một trận, anh ta nở một nụ cười lạnh.
Mông Chỉ Nghi, cô thật có thủ đoạn, lại có thể khiến cho một người lạnh lùng như Đường Nại thích cô như vậy!
Trong chớp mắt, đôi mắt u ám của La Vu Duyệt hiện lên vẻ lạnh lùng, anh ta uống một hớp cạn ly rượu trong tay.
"Mẹ kiếp, các người giới thiệu xong chưa, bà đây chết đói rồi!"
Nhìn thấy mọi người vẫn còn ở đây nói chuyện, Dạ Sở Hân sắp đói đến nổi ngực dán vào lưng rồi.
Giọng nói đột nhiên vang lên khiến tầm mắt mọi người tập trung vào trên người phụ nữ mặc váy hoa bên cạnh Mông Chỉ Nghi, không khỏi nhướng mày, có chút kinh ngạc nhìn Đường Nại.
Ngạc nhiên!
Đường Nại lại đưa hai người phụ nữ đến, thật sự khiến bọn họ rất ngạc nhiên!
Chỉ là tất cả mọi người đều quan sát người phụ nữ bên cạnh, chiếc váy hoa và đôi hoa tai sặc sỡ ở trên người phụ nữ đó khiến mấy người bọn họ không khỏi nhíu mày.
Người phụ nữ này chẳng lẽ đang coi mình cây thông Noel hay sao mà ăn mặc sặc sỡ như vậy.
Ngược lại, Lâm Viên Dịch nhìn người phụ nữ trước mặt mình với ánh mắt ngạc nhiên, bất thình lình thốt từ trong miệng ra một câu mang theo chút hoài nghi.
“Hoa hồ điệp?”
Dạ Sở Hân đột nhiên nghe thấy có người gọi mình là hoa hồ điệp, nhất thời quên mất, cô ấy cẩn thận nhìn bóng dáng đang ngồi ngược sáng kia, không khỏi nhướng mày cười mê hoặc.
"Ơ, tên ẻo lả, thật trùng hợp!"