CHƯƠNG 95: ĐÁNG TIẾC LÀ KHÔNG KỊP RỒI.
Chiếc trực thăng lái thẳng đến vách núi đối diện rồi dừng lại.
“Tra soát xung quanh xem, coi có ai còn sống không, đem tên đầu đàn bị thương đó về thẩm vấn!”
Vừa xuống trực thăng, Đường Nại liền ra lệnh với đám người Vũ Đàm.
“Vâng, cậu chủ!”
Bởi vì có Mông Chỉ Nghi đang ở đây, Cô Ưng và Dã Lang cũng theo Vũ Đàm gọi cậu chủ.
Thật ra tiếng cậu chủ này cũng không sai chút nào, Đường Nại vốn là chủ nhân của Ảnh Vệ.
Một lát sau, mấy người Vũ Đàm đã trở về rồi, nhìn thấy mấy tên sát thủ áo đen đều bị một nhát súng trúng vào đầu, cơ thể đã sớm lạnh ngắt rồi, hai người Cô Ưng và Dã Lang khiêng vác tên sát thủ áo đen đầu đàn đang hôn mê kia.
Mông Chỉ Nghi tiến lên trước, đôi con ngươi thanh lãnh nhàn nhạt quét nhìn tên sát thủ áo đen che mặt mà hai người Cô Ưng và Dã Lang đang vác, cô lên trước kéo tấm vải đen trên mặt hắn ra, để lộ một khuôn mặt kiểu Châu Âu, bộ dạng khoảng chừng 34, 35 tuổi, màu tóc vàng hơi xoăn, râu quai nón, trông rất thô lỗ.
“Carlo Dean!”
Mông Chỉ Nghi nhíu mày, đôi con ngươi thanh lãnh dấy lên chút kinh ngạc, không ngờ tên sát thủ đầu đàn lại là người này.
“Mông Mông, cẩn thận!”
Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Đường Nại, cô còn chưa kịp hồi thần lại thì cả cơ thể đã bị một nguồn lực to lớn phía sau kéo vào trong lòng để bảo vệ, cùng lúc đó, bên tai cũng truyền đến một tiếng đau đớn. “Cậu chủ!”
Mấy người Vũ Đàm, Cô Ưng và Dã Lang nhìn thấy hành động của Đường Nại thì cũng lũ lượt giật mình, sau đó vội vàng tiến lên trước, nhưng Đường Nại lại giơ tay ngăn lại.
Vũ Đàm vẫn còn đỡ, dù sao cũng biết thực lực của mợ cả rồi, nhưng Cô Ưng và Dã Lang ở bên cạnh thì có chút không vui nhìn Mông Chỉ Nghi.
Người phụ nữ này thật yếu đuối, bây giờ vậy mà lại còn liên lụy khiến cho lão đại của bọn họ bị thương nữa, lão đại đã có bao nhiêu năm chưa bị thương qua rồi chứ, hôm nay vậy mà lại vì cứu người phụ nữ này mà bị thương rồi, điều này trong lòng của Ảnh Vệ bọn họ có chút không thể chấp nhận được.
Đường Nại là ai chứ, trong lòng của đám Ảnh Vệ, Đường Nại tồn tại giống như là một vị thần vậy.
Nhưng hôm nay người đàn ông giống như vị thần này lại vì cứu một người phụ nữ mà để mình bị thương, Cô Ưng và Dã Lang đương nhiên là không thể chấp nhận được.
Mông Chỉ Nghi sững sờ một lúc rồi hồi thần, cô giãy dụa ra khỏi vòng tay của Đường Nại, cúi đầu xuống thì nhìn thấy trên cánh tay Đường Nại đang nhuộm đỏ một màu máu tươi, đôi con ngươi thanh lãnh lúc này co lại, lộ ra một tia hung hãn khát máu mà dữ tợn!
Khí thế xung quanh người cũng vì vậy mà thay đổi, trở nên càng âm hiểm và dày đặc sát khí.
“Mông Mông, anh không sao!”
“Im miệng!”
Mông Chỉ Nghi lạnh lùng quát một tiếng, ánh mắt băng lãnh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn mỹ dịu dàng và thâm tình của Đường Nại, cô quay đầu qua, nhìn về hướng Carlo Dean đã bị Cô Ưng và Dã Lang chế ngự, đáy mắt cô lóe qua một tia tàn nhẫn đầy âm hiểm và giết chóc.
“Carlo Dean!”
Thanh âm lạnh giá mà lại khát máu, cô nhìn người đàn ông trước mặt đã bị Dã Lang và Cô Ưng chế ngự với đôi mắt vô tình, khóe môi nở một nụ cười âm tà.
“Hiếm khi có người nhận ra tôi ở đây, thật là vinh dự!”
Carlo Dean nghe thấy thanh âm của Mông Chỉ Nghi thì có chút ngạc nhiên, không ngờ người phụ nữ này lại biến tên của hắn, nếu như không phải kim chủ đã căn dặn nhất định phải giết người phụ nữ này, thì hắn ta cũng thật không nỡ làm tổn hại đến một cô gái xinh đẹp như vậy đâu.
“Sát thủ đứng thứ mười trong danh sách tử thần vậy mà lại đến nước Z, xem ra tiền thưởng cho nhiệm vụ lần này của anh rất nhiều a!”
Giọng nói lãnh khốc vô tình mang theo sự trào phúng và cười khẩy lạnh lẽo của Mông Chỉ Nghi vang lên, cô nhìn Carlo Dean với vẻ lạnh lùng.
Sắc mặt của Cô Ưng và Dã Lang đang áp chế Carlo Dean liền dấy lên một sự kinh ngạc, bọn họ nhìn người đàn ông ngoại quốc đang bị chế ngự dưới tay mình cũng có chút sững sờ. Tên sát thủ này vậy mà lại là sát thủ đứng thứ mười trong danh sách tử thần, biệt hiệu ‘Killing’!
Điều càng khiến họ bất ngờ và kinh ngạc hơn, đó là vợ của cậu chủ vậy mà lại biết tên sát thủ này, hơn nữa còn biết tên của hắn, điều này khiến cho Cô Ưng và Dã Lang có chút khó hiểu mà mau mày lại.
Đường Nại đứng sát ở bên cạnh, đôi con ngươi thâm sâu cũng lóe qua một tia sáng.
Một nhân vật nguy hiểm như vậy lại bí mật thâm nhập vào nước Z, mà anh thì ngay cả một chút thông báo cũng không nhận được, chỉ có thể chứng minh thực lực của mấy người bên dưới quá kém rồi, xem ra cần phải huấn luyện đàng hoàng một phen mới được.
“Ha ha, nếu như cô đã biết cả tên đầy đủ của tôi, thì xem ra cô cũng không đơn giản, nhưng mà nếu cô đã biết tôi là ai thì sẽ không thể nào moi móc được tin tức gì từ miệng tôi đâu!” Carlo Dean lạnh lùng nhìn Mông Chỉ Nghi nói.
“Tin tức của anh không đáng một đồng nào, vốn dĩ còn định để lại một mạng cho anh, xem ra bây giờ cũng không còn cần thiết nữa rồi, có trách cũng phải trách anh không nên làm anh ấy bị thương!”
Mông Chỉ Nghi lúc này lạnh lẽo lên tiếng, khí thế bao trùm xung quanh người trở nên chấn động, mang theo một bá khí ngông cuồng và cay độc khát máu, cô đưa đôi mắt sương giá nhìn chằm chằm vào Carlo, đôi con ngươi băng lãnh chở đầy một mảnh sát khí.
“Không, cô không thể giết tôi, cô giết tôi rồi thì sẽ không biết được gì nữa hết!”
Ánh mắt Carlo liền dao động, hắn ta có thể nhìn ra được sát ý lạnh giá và điên cuồng trong đôi mắt của người phụ nữ trước mặt này, người phụ nữ này thật sự muốn giết hắn, đáy lòng Carlo bất giác kinh ngạc.
“Đáng tiếc, không kịp rồi!” Mông Chỉ Nghi nở nụ cười lạnh, làm người đàn ông của Mông Chỉ Nghi cô bị thương, vậy mà còn dám muốn sống, quả thực là nằm mơ giữa ban ngày.
Mông Chỉ Nghi cô đã bao giờ chịu lỗ qua chứ, bất kỳ người nào muốn động vào một cọng lông của người bên cạnh cô, cô đều trả lại gấp 10 lần, người này đã làm bị thương cánh tay của Đường Nại, vậy thì dùng mạng của hắn để đổi cũng không lỗ.
“Pằng!” Mông Chỉ Nghi lạnh lùng nổ súng, một phát súng trúng ngay đầu, Carlo trước khi chết cũng mở đôi mắt kinh hoảng, giống như là không ngờ rằng mình lại bị chết như vậy.
Tiếng súng đột ngột và cái chết bất thình lình của Carlo khiến cho sắc mặt hai người Cô Ưng và Dã Lang tức tốc trở nên âm trầm.
Người phụ nữ này vậy mà lại giết đi tên này, phải biết tên này là sát thủ đứng thứ mười trong danh sách tử thần, khảo vấn một chút thì chắc chắn sẽ có được rất nhiều tin tức có ích, nhưng bây giờ đã bị người phụ nữ này bắn chết rồi.
Nếu như không phải lão đại có mặt tại đây, nếu như người phụ nữ này không phải là vợ của lão đại bọn họ, Cô Ưng và Dã Lang thật sự là có cả tâm tư muốn bóp chết người phụ nữ này rồi.
Hai người nhìn Đường Nại một cái, nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt dung túng và sủng nịch của Đường Nại, trong lòng hai người kêu lớn lên: Đậu xanh, cái quỷ gì vậy, lão đại của bọn họ từ khi nào mà lại có một mặt nhu tình như vậy rồi!
Vũ Đàm đứng ở bên cạnh thì nhìn Cô Ưng và Dã Lang với vẻ mặt khinh miệt một cái, nghĩ đến không lâu trước đây bản thân anh ta cũng từng nhìn cậu chủ nhà mình với vẻ mặt chấn kinh như vậy, trong lòng anh ta lúc này liền thỏa mãn.
Ai bảo cậu chủ nhà bọn họ trước giờ là một người đàn ông bị tê liệt cơ mặt, lúc nào cũng lãnh khốc vô tình chứ, nhưng sau khi có mợ cả thì trên khuôn mặt lại thường xuyên lộ ra một ánh mắt sủng nịch và ôn nhu hơn, ngay cả nụ cười trên môi cũng dần dần nhiều hơn rồi.
Nghĩ đến những sự khổ sở bao nhiêu năm kia, đáy lòng Vũ Đàm cũng cảm thấy vui mừng, chí ít là sau khi có mợ cả, cậu chủ cũng không còn một mình nữa.
Mông Chỉ Nghi giết Carlo xong, sắc mặt vẫn còn rất lạnh lẽo, cô quay đầu lại và túm lấy cánh tay đang bị thương của Đường Nại, vén tay áo anh lên, cô nhìn vết thương của anh mà sự dữ tợn trong đáy mắt vẫn còn nồng đậm chưa tiêu tán đi được.