CHƯƠNG 160: ĐÔNG PHƯƠNG TĨNH
Trong khách sạn Hoàng Triều, Đông Phương đột nhiên nhận được một tin tức, khuôn mặt đẹp trai lập tức hơi tối sầm lại, chau mày nhìn Mông Chỉ Nghi.
Mông Chỉ Nghi dùng ánh nhìn lành lạnh hỏi Đông Phương Thế Kiêu, người mà đột nhiên nhận được một cuộc gọi nhưng không nói gì.
“Sao vậy, xảy ra chuyện?”
“Có hai người cậu quen biết đã đến nước Z, cậu phải cẩn thận đấy, mục đích bọn họ đến đây có thể là nhắm vào cậu!”
Đông Phương Thế Kiêu nhìn Mông Chỉ Nghi một cái, khuôn mặt cực kì nghiêm túc.
Nghe được lời của Đông Phương Thế Kiêu, Mông Chỉ Nghi gần như không cần suy nghĩ cũng biết được hai người có thể khiến Thế Kiêu có sắc mặt như vậy là ai.
Vừa nghĩ đến sẽ có sự xuất hiện của người đó, khóe mắt của Mông Chỉ Nghi lập tức trở nên lạnh đi.
“Đông Phương Tĩnh?”
“Đúng, chính là người chị trên danh nghĩa của cậu, Đông Phương Tĩnh, thế nào, rất bất ngờ đúng không?”
Nhìn Mông Chỉ Nghi trong chốc lát đã đoán được một người trong số đó, trên mặt Đông Phương Thế Kiêu cũng nở một nụ cười kì lạ.
Mông Chỉ Nghi đúng là có chút bất ngờ, không ngờ rằng Đông Phương Tĩnh lại đến nước Z.
“Đúng là khá bất ngờ đấy, tôi còn cho rằng cô ta không nỡ rời khỏi chỗ đó, dù sao nơi đó cũng là nơi cô ta và mẹ cô ta dùng trăm phương ngàn kế mới có được, hay là bởi vì lần trước không giết tôi không cam tâm, nên lần này muốn tự mình đến đây giết chết tôi?”
Mông Chỉ Nghi lạnh lùng nhướng mày lên, trong đôi mắt khát máu lạnh lẽo ấy toàn là ý nghĩ căm hận.
“Người phụ nữ này lợi hại hơn những người cậu gặp được ở đây, lần trước phái Carlo Dean đến cũng không giết được cậu, lần này nhất định muốn tự mình đến đây dò xét mọi chuyện, hơn nữa còn có một người khác nữa!”
Đông Phương Thế Kiêu quản lý tất cả tình báo của đế quốc Ám Dạ, đương nhiên sẽ triệt để phân tích mọi thứ.
Nghe được lời của Đông Phương Thế Kiêu, Ryan đứng một bên bất giác nhìn Mông Chỉ Nghi một cái, sau đó có chút kinh ngạc mà hỏi.
“Đừng nói cho tôi biết người đi cùng với Đông Phương Tĩnh là Bạch Dực Thần?”
Nghe lời nói của Ryan, trên mặt Đông Phương Thế Kiêu rất đúng lúc nở nụ cười rạng rỡ, nói với Ryan: “Chúc mừng cậu, đoán đúng rồi, người đi cùng với Đông Phương Tĩnh chính là Bạch Dực Thần.”
Nói đến Bạch Dực Thần, Đông Phương Thế Kiêu bất giác nhìn Mông Chỉ Nghi, chậc chậc, có chuyện hay để xem đây.
“Nhìn cậu đúng là rất rảnh rỗi đấy, sao thế muốn đến đảo hoang ở mấy ngày à?”
Mông Chỉ Nghi nhìn Đông Phương Thế Kiêu cố ý ở trước mặt mình nói to tên của Bạch Dực Thần, bất giác nhướng mày lên, trong đáy mắt toát lên ánh nhìn lạnh lẽo đầy nguy hiểm.
“Haha, đừng nói đùa nữa, Mông Mông, họ qua đây thì sớm muộn các cậu cũng gặp thôi, giờ sao, có tính toán gì chưa?”
Đông Phương Thế Kiêu cười rạng rỡ, có ý muốn lấy lòng Mông Chỉ Nghi.
“Gặp thì gặp thôi, cô Mông của chúng ta sẽ sợ người phụ nữ Đông Phương Tĩnh kia sao, để cô ta làm cô cả của gia tộc Đông Phương không phải bởi vì sợ cô ta, mà là cô Mông của chúng ta cảm thấy người phụ nữ kiểu đó không xứng làm đối thủ của mình, nếu không thì dựa vào một người ngoài như cô ta cũng xứng mang họ Đông Phương sao!”
Ryan cười lạnh, Mông Chỉ Nghi có bản lĩnh như thế nào những người của Ám Dạ như họ đây không biết sao, một trái lựu đạn quăng xuống dưới, đừng nói là một Đông Phương Tĩnh, cho dù có hàng trăm hàng ngàn Đông Phương Tĩnh cũng có thể nổ đến không còn cọng lông nào.
“Haiz, đáng tiếc là, có một số người phụ nữ không biết tự lượng sức mình chính là không biết thế gian nham hiểm, yên phận đi làm cô cả của gia tộc Đông Phương không tốt sao, ở quốc tế Đông Âu tốt biết bao, cứ phải đến nước Z kiếm chuyện với Mông Mông, xem ra đứa con gái của mẹ kế cậu có lòng tham không nhỏ đấy!”
Đông Phương Thế Kiêu nhướng hàng mày lên nói một cách khinh thường.
“Lòng tham không lớn thì sao có thể mơ tưởng quản lý cả gia tộc Đông Phương chứ, họ cho rằng gia tộc Đông Phương của tôi mấy trăm năm nay đều là ăn cơm chay sao, không đụng đến tôi thì có lẽ tôi vẫn có thể tha cho hai người phụ nữ kia một mạng, nhưng đáng tiếc họ có phúc lại không biết hưởng!”
Đôi mắt hung hăng sắc lạnh của Mông Chỉ Nghi đều mang đầy màu sắc lạnh lẽo và hung ác như mưa to gió lớn.
Đông Phương Tĩnh, cô đến thật đúng lúc, tôi muốn xem thử cô giở trò gì đây!
Đông Phương Thế Kiêu và Ryan hai người nhìn Mông Chỉ Nghi, sau đó lại cùng nhau nhìn đối phương một cái.
“Tên đàn ông Bạch Dực Thần kia làm sao đây, chậc chậc, lần này ít nhiều cũng phải lo lắng đây, cậu Thiệu đó hay ai đó đều đứng vào một bên, tên Bạch Dực Thần kia đúng là không đơn giản, e rằng đối đầu với Đường Nại chưa chắc sẽ thua!”
Đông Phương Thế Kiêu vừa nghĩ đến người đàn ông Bạch Dực Thần đó liền đau đầu.
Trên đời này còn có ai có thể so với người đàn ông cường đại đó chứ, cho dù là Ám Dạ của họ đối đầu vô số lần với tên Bạch Dực Thần kia cũng không kiếm được một chút lợi thế nào.
Chỉ là không biết được hai người Bạch Dực Thần và Đường Nại ai sẽ mạnh hơn đây.
“Xem ra Kinh Đô dạo gần đây sẽ không yên bình nữa, vừa nãy tôi còn thấy được tin tức nhà họ Cơ kết hôn với nhà họ Thiệu trên báo đài, không ngờ chủ tịch của tập đoàn nhà họ Thiệu Thiệu Vĩnh Khiêm lại là một người chung tình như vậy, cô cả của nhà họ Cơ cũng đã như vậy, lại đồng ý đi cưới.”
Ryan không biết ân oán giữa Mông Chỉ Nghi, Thiệu Vĩnh Khiêm và Cơ Tích Vy, lúc này nhìn thấy trên báo đài nói việc cậu cả của nhà họ Thiệu chịu trách nhiệm, chung tình như thế nào, giống như được cho là người đàn ông tốt nhất của thế giới mới, bất giác bĩu môi.
Nhưng mà trong gia tộc giàu có thực sự sẽ có tình yêu chung thủy sao, Ryan bất giác châm biếm cong khóe môi lên.
Đông Phương Thế Kiêu và Mông Chỉ Nghi nghe được lời của Ryan thì lại xem đây là một trò cười.
Nhà họ Cơ kết hôn với nhà họ Thiệu, Mông Chỉ Nghi nhướng mày lên, trong lòng lại tính toán xem thử đại hôn của Thiệu Vĩnh Khiêm và Cơ Tích Vy, bản thân nên chuẩn bị tặng món quà lớn gì đây.
Mông Chỉ Nghi không biết rằng, bên Đường Nại sớm đã chuẩn bị xong món quà lớn tặng cho Thiệu Vĩnh Khiêm và Cơ Tích Vy, hơn nữa nhất định sẽ khiến Thiệu Vĩnh Khiêm hận Cơ Tích Vy suốt đời.
Đương nhiên món quà lớn này nhất định phải tặng sau khi Cơ Tích Vy và Thiệu Vĩnh Khiêm đăng kí kết hôn, chỉ có như vậy mới có thể khiến Thiệu Vĩnh Khiêm đau thấu xương, và cũng sẽ không lại gần Mông Mông của anh ấy nữa.
“Hai nhà họ Cơ và họ Thiệu kết hôn, nhà họ Cơ lại chết đi sống lại đúng không?” Mông Chỉ Nghi nhướng mày lên, lạnh lùng mà hỏi.
“Đúng vậy, nhà họ Thiệu và nhà họ Nam Cung đã gia nhập vào tập đoàn nhà họ Cơ, xem ra nhà họ Cơ đã bị nhà họ Thiệu và nhà họ Nam Cung phân chia xong rồi.” Đông Phương Thế Kiêu châm biếm mỉm cười.
Gia chủ nhà họ Cơ đúng là một tên ngốc.
“Bọn họ muốn chia ra, còn phải xem Mông Chỉ Nghi tôi có đồng ý không, kêu Sách Hương tới đây đi, chính thức kiểm soát tập đoàn nhà họ Cơ, món quà lớn đầu tiên tôi muốn tặng trong hôn lễ của họ chính là tập đoàn nhà họ Cơ giải tán triệt để!”
Mông Chỉ Nghi nói một cách lạnh lùng, trong đôi mắt lạnh lẽo ấy đều là ý hận.
“Không phải chứ, cô bé này, cô thực sự để cho người phụ nữ kia tới đây?” Vừa nghe thấy kêu Sách Hương tới đây, Ryan lập tức kinh ngạc nhảy xuống từ chỗ ngồi.
Đông Phương Thế Kiêu bên cạnh đương nhiên biết sự tình bên trong, nhìn Ryan kinh ngạc như thế, bất giác nhẹ nhàng cười vài cái, nói với Mông Chỉ Nghi.
“Bác sĩ ma quỷ thiên tài của chúng ta đã ngủ với bàn tay vàng rồi, nhưng lại không muốn chịu trách nhiệm, cho nên đang phiền não đây, phiền não đến mức bây giờ cũng không dám quay về Ám Dạ!”
Đông Phương Thế Kiêu nói xong, còn chốc chốc nhìn khuôn mặt ửng đỏ ngượng ngùng của Ryan.